
hoàn đến trước mặt Tương Nhược Lan mặt dập đầu tạ ơn.
Đối với an bài của nàng,
mới đầu hai nha hoàn cũng chẳng cảm kích gì nhiều, chẳng qua địa vị thấp kém
không thể phản đối, dập đầu như vậy cũng chỉ là làm bộ làm tịch. Các nàng từ
nhỏ lớn lên ở Hầu phủ, sớm quen với cuộc sống Hầu phủ, đột nhiên phải rời đi,
lấy người khác, trong lòng các nàng đương nhiên không muốn. Dù Trương mụ mụ nói
tốt ngàn vạn lần nhưng các nàng cũng chẳng tin Tương Nhược Lan lại có lòng tốt
như vậy.
Nhưng sau này, hai người
xuất giá rồi, thấy nhà cửa của mình, ruộng vườn của mình, còn có nam nhân biết
ấm lạnh bên người. Hai nha đầu vốn là người tháo vát, bằng không cũng không
được chọn làm thông phòng cho Cận Thiệu Khang, có chỗ dựa như vậy, đương nhiên
họ có thể khiến cho cuộc sống thoải mái. Mà trượng phu của bọn họ trước đó sống
khổ sở, đột nhiên được sống thoải mái, nương tử xinh đẹp như hoa thì đương
nhiên là vô cùng quý trọng, thương yêu.
Lúc này hai nha đầu mới
biết, so với cô độc chốn phòng khuê thì cuộc sống này là hạnh phúc cỡ nào. Tại
Hầu phủ, các nàng nhiều lắm cũng chỉ là một di nương, vẫn phải cẩn trọng coi
sắc mặt của chủ mẫu. Vận khí tốt sinh được con trai thì còn hơi ngẩng đầu lên,
vận khí không tốt, cả đời cứ như vậy mà
sống, làm sao có được sự tiêu diêu tự tại như vậy
Lúc này mới biết được
lòng tốt của Tương Nhược Lan, lại hối hận lúc đó dập đầu lạy nàng sao không
phải là thành tâm thành ý? Đương nhiên, đây đều là chuyện về sau.
Rất nhanh đã tới cuối
tháng, vừa là thời gian Cận Thiệu Khang nghỉ ngơi. Thái phu nhân thấy Cận Yên
Nhiên sắp phải xuất giá, trong lòng không nỡ, nhân dịp Cận Thiệu Khang được
nghỉ thì muốn mọi người cùng vui vẻ.
Cuộc sống tinh thần ở
chốn cổ đại chỉ có vài dạng, phổ biến nhất là xem hí kịch. Tương Nhược Lan biết
thái phu nhân thích náo nhiệt nên đã mời gánh hát nổi tiếng nhất hoàng thành
đến phủ.
Sân diễn hí kịch ở hậu
hoa viên.
Tương Nhược Lan sai nha
hoàn bố trí bàn ghế chu đáo, sợ gió lớn thái phu nhân không chịu được nên cũng
bảo bọn hạ nhân đem bình phong bằng gỗ cây lên khắc hoa chắn xung quanh, bên
cạnh đặt mấy lò sưởi hoa sen ấm áp, không khí không hề có chút nào lạnh lẽo.
Mọi người đều ngồi ở dưới
đài, những bàn bên cạnh đều có trà nóng hổi và các món điểm tâm tinh tế. Ghế
lót nệm ấm thêu mẫu đơn, dưới chân trải thảm “Như ý cát tường” màu đỏ. Chỉ nhìn
thôi đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Ngay cả thái phu nhân cũng không thể không
thừa nhận rằng Tương Nhược Lan vô cùng chu đáo.
Bà lặng lẽ nói với Cận
Yên Nhiên:
- Để ý
học hỏi đi, nếu ngươi có được tâm tư này như đại tẩu ngươi thì gả cho phủ Trữ
vương ta cũng an tâm.
Cận Yên Nhiên bĩu môi:
- Chưa
biết chừng ta còn làm tốt hơn (Chết cười với bạn Hồn Nhiên)
Thái phu nhân ngừng cười,
lắc đầu.
Lúc này, thái phu nhân
ngồi ở vị trí chính diện, bên trái là Cận Thiệu Khang, cạnh Cận Thiệu Khang là
Tương Nhược Lan. Bên phải bà là Cận Yên Nhiên. Sau Cận Yên Nhiên là Triệu di
thái thái và Cận Thiệu Đường.
Sau đó là Vu Thu Nguyệt
và Thanh Đại, Vương thị, sau đó là một số mụ mụ có địa vị trong Hầu phủ. Còn
nha hoàn thì đứng hầu xung quanh, một số tiểu nha đầu ngồi trong góc xem náo
nhiệt.
Lúc này, trưởng gánh hát
đưa danh sách tuồng kịch cho thái phu nhân chọn, thái phu nhân chọn vở tuồng
vui “Lý Đạt gả con” rồi đưa cho Triệu di thái thái, Triệu di thái thái chọn Quý
phi say rượu, Cận Thiệu Khang không chọn đưa luôn cho Tương Nhược Lan. Tương
Nhược Lan chẳng thích gì mấy vở kịch cứ y y a a, thấy thái phu nhân thích xem
tuồng vui thì chọn một vở tuồng náo nhiệt. Sau đó là Vương thị, Vu Thu Nguyệt
đều chọn kịch, tới lượt Thanh Đại thì nàng nói:
- Mọi
người chọn là được rồi, cái gì ta cũng thích xem.
Sau đó thái phu nhân cứng
rắn ép thì nàng mới chọn tuồng.
Trên đài, đám con hát bắt
đầu hát, vốn là không khí vui vẻ nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện không ngờ
tới được.
Sân khấu là dùng trúc và
bàn gỗ dựng nên, dùng sợi dây cố định ở trên rồi lồng cảnh nền để bài trí (cái
phông rạp)
Hát tuồng được một nửa,
phía trên y y nha nha, cãi nhau ầm ĩ vô cùng náo nhiệt, phía dưới đám người
thái phu nhân xem cũng rất vui vẻ.
Lúc này, Thanh Đại đột
nhiên đứng lên khiến Vu Thu Nguyệt giật mình. Vu Thu Nguyệt nhíu nhíu mày, tức
giận nói:
- Không
ngồi yên được à? Đứng tới đứng lui làm gì? Không thấy ta có thai à
Thanh Đại cũng không hề
tức giận, nhẹ giọng xin lỗi, nhỏ giọng nói mình muốn đi vệ sinh, lúc này Vu Thu
Nguyệt mới lườm nàng một cái rồi tránh qua một bên.
Thanh Đại đi ra, vòng qua
sân khấu định đi về nhà xí phía sau. Nhưng vừa đến trước thái phu nhân và Cận
Thiệu Khang thì đột nhiên một cây cột gỗ trên sân khấu rơi xuống, đập vào lò
đồng chạm hoa sen, cây gỗ lớn rơi xuống tạo nên một lực lớn, lò đồng nọ bị đập
vào văng qua một bên, bắn thẳng về phía thái phu nhân và Cận Thiệu Khang.
Thái phu nhân thấy lò
đồng vỡ bắn về phía mình thì ngây người không biết phản ứng thế nào. Tương
Nhược Lan ngồi xa bà nên nhất thời cũng không kịp cứu mà Cận Thiệu Khang bên