
g yên, vội vàng sai Trương mụ mụ:
- Mau mời
Lưu thái y
Rồi lập tức mang bọn nha
hoàn đến Cẩm tú viên xem.
Đến Cẩm tú viên thì đã
thấy bên trong ẩm thấp khó chịu, không khí buồn bực, Vu Thu Nguyệt nằm trên
giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, vừa thấy thái phu nhân thì vội xuống
giường, quỳ gối trước mặt thái phu nhân khóc ròng:
- Thái
phu nhân, mỗi ngày ta đều nhốt mình ở đây, ta biết mọi người đều chê cười ta,
ngay cả đêm ngủ ta cũng gặp ác mộng. thái phu nhân, ngươi không niệm tình ta
thì cũng niệm tình hài tử trong bụng ta. Nó chính là huyết mạch của Cận gia, ta
không vui sao nó có thể vui? Thái phu nhân, sau này nhất định ta sẽ sống quy
củ, xin thái phu nhân giúp ta xin Hầu gia, đừng giam giữ ta nữa.
Nói xong bắt đầu khóc
lớn, khóc đến không thở nổi. Thái phu nhân thấy nàng như vậy, trong lòng rất là
lo lắng.
Lúc này, Tương Nhược Lan
cũng nghe tin mà tới. Không lâu sau Lưu Tử Căng cũng tới, hắn chẩn mạch cho Vu
Thu Nguyệt rồi nói với thái phu nhân:
- Thai
phụ tâm tình khó chịu, không tốt cho hài tử trong bụng.
Bởi vì câu nói này, đêm
đó thái phu nhân nói với Cận Thiệu Khang, hôm sau, Vu Thu Nguyệt được miễn cấm
túc
Vu Thu Nguyệt được tin
thì điều đầu tiên là sai Lệ Châu:
- Sau này
ngươi chú ý coi chừng Nghênh Hương viện cho ta, coi chừng tiểu xướng phụ kia có
gì lạ thì lập tức báo lại.
Muốn giả bộ? Xem lão
nương xé nát mặt nạ của ngươi ra.
Cứ như vậy, Vu Thu Nguyệt
lại bắt đầu xuất hiện trước mặt mọi người, vẻ mặt luôn cẩn thận, gặp Tương
Nhược Lan thì rất cung kích nhưng mỗi lần thấy Thanh Đại thì ánh mắt đều trở
nên âm trầm.
Trưa hôm đó, mọi người
đến Tùng hương viện thỉnh an thái phu nhân, vừa ngồi xuống trò chuyện một hồi
thì Vu Thu Nguyệt cũng được nha hoàn đỡ vào.
Vu Thu Nguyệt giờ đã có
thai được năm tháng, đi lại đã bắt đầu bất tiện.
Mọi người thấy nàng thì
không hẹn mà cùng không nói. Cận Yên Nhiên quay đầu đi không muốn để ý đến
nàng, Vương thị cũng chẳng nhiệt tình như trước.
Nhưng nàng làm như không
thấy, quy củ hành lễ với thái phu nhân và Tương Nhược Lan rồi sau đó ngồi vào
vị trí trên Thanh Đại. Thanh Đại vội đứng dậy hành lễ với nàng.
Vu Thu Nguyệt giương mắt
nhìn nàng rồi cười nói:
- Muội
muội lễ số thật chu đáo, không trách được mọi người thương yêu.
- Lễ số
chu toàn là bổn phận của Thanh Đại.
Vu Thu Nguyệt nhẹ nhàng
cười, ánh mắt có chút khinh thường.
Tương Nhược Lan bưng chén
trà không nói, nhìn qua hai người bọn họ, xem bọn họ chém giết nhau.
A di đà phật, Phật tổ à,
xin tha thứ tâm tình khoái trá khi xem kịch vui lúc này của nàng.
Sức chiến đấu của Vu Thu
Nguyệt nàng hiểu rất rõ, tiếu lý tàng đao, nếu mình không phải có thân phận hơn
nàng thì cũng sẽ không dễ dàng đối phó nàng như vậy. Không biết Thanh Đại thì
như thế nào, nhân lúc này xem một chút.
Vu Thu Nguyệt liếc Thanh
Đại một cái rồi nhìn về phía thái phu nhân:
- Phu
nhân, hôm nay ta đến, đầu tiên là thỉnh an thái phu nhân, hai là xin lỗi những
lời nói ngu xuẩn trong rừng hôm đó.
Thái phu nhân gật đầu,
sắc mặt hòa hoãn lại:
- Ngươi
nên xin lỗi phu nhân, phu nhân luôn đối xử tốt với ngươi, những lời đó quả thật
là không nên.
Vu Thu Nguyệt tỏ vẻ xấu
hổ:
- Khi đó
Thu Nguyệt bị ma xui quỷ khiến mới có thể nói ra những lời vô lương tâm như
vậy. Thời gian này, Thu Nguyệt luôn tu tỉnh, càng nghĩ trong lòng càng áy náy.
Hôm nay hận không thể dập đầu nhận sai với tỷ tỷ.
Vừa nói vừa đứng lên ra
vẻ muốn lạy Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan buông
chén trà trong tay, giữ nàng lại, nhìn Vu Thu Nguyệt nhàn nhạt cười nói:
- Giờ Vu
di nương có thai, không cần đa lễ. Nếu biết sai, sau này không nên tái phạm.
Không ai có thể tha thứ hết lần này đến lần khác. Nếu còn có lần sau, cho dù
ngươi dập dầu 100 lần cũng là vô dụng.
Trong lòng Vu Thu Nguyệt
hận vô cùng nhưng nàng hiểu, địa vị của Tương Nhược Lan rất vững chắc, được Hầu
gia cực sủng, muốn đẩy nàng cũng không được. Bây giờ không phải lúc đối phó
nàng. Nàng không thể đối phó với Tương Nhược Lan nhưng không thể đến một vũ nữ
cũng không thể làm gì.
Vu Thu Nguyệt nhận nhịn,
cố nặn nụ cười:
- Phu
nhân dạy rất phải.
Nói rồi ngồi về chỗ của
mình, như là khi nãy chỉ là nói chuyện phiếm.
Nàng quay đầu cười hỏi
Tương Nhược Lan:
- Phu
nhân, mấy hôm nay có phải Hầu gia về khá muộn?
Tương Nhược Lan nhìn nàng
một cái, đáp:
- Không
sai, hai hôm nay Hầu gia bận việc, về khá muộn? Sao tự nhiên Di nương lại hỏi
chuyện này.
Vu Thu Nguyệt liếc Thanh
Đại bên cạnh một cái rồi nhàn nhạt cười nói:
- Thật ra
là ta hỏi hộ Thanh di nương thôi. Ta thấy Thanh di nương không biết chính xác
thời gian Hầu gia quay lại, mỗi lần đều đến sớm chờ Hầu gia về. Gió bắc thổi
thật rất đáng thương nên mới hỏi hộ nàng, tránh để nàng bị gió thổi mà cảm lạnh
thì không tốt.
Nha hoàn Lệ Châu theo
lệnh của nàng, ngày nào cũng để ý Thanh Đại, dù nhiều lúc không theo dõi được
nhưng có lần thấy Thanh Đại chờ trên đường vào Thu đường viện để chào Hầu gia.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt
mọi người đều nhìn về Thanh Đại. Bì