
tạm thời, ta có thể cho nàng hạnh phúc nhưng chuyện lại dần dần đẩy đến nước
này
- Nhưng
cho dù là thế nàng cũng không hận ngươi. Khi ngươi cần nàng cũng không do dự
giúp đỡ
Thái hậu nhân cơ hội nói:
- Chiêu
Nhi, ngươi thực lòng muốn bức nàng đến đường cùng, nàng cô đơn, sầu khổ thì
ngươi vui vẻ?
Từ phía xa truyền đến
tiếng chuông nặng nề, Cảnh Tuyên Đế biết là tiếng chuông từ Tự viện hoàng gia
Thái hậu thở dài:
- Nhược
Lan bắt đầu quy y rồi.Qua hôm nay, mọi bụi trần đều rũ sạch, không cách nào vãn
hồi…
Bà nắm chặt tay Cảnh
Tuyên Đế:
- Con à,
đây là kết quả mà ngươi muốn? Đừng làm chuyện sau này sẽ hối hận.
Hai mắt Cảnh Tuyên Đế có
chút cay cay, hắn trừng mắt nhìn, quay đầu đi, giọng nói nhẹ như gió
- Hôm qua
nàng nói với ta, nói ta từ nhỏ muốn gì được ấy, không biết cái gì là khát vọng,
cái gì cầu mà không được…
Hắn nhẹ nhàng cười cười:
- Sao ta
lại không biết? Thứ duy nhất ta khát vọng chỉ là Nhược Lan mà thôi…
- Nhưng
Nhược Lan khát vọng là một gia đình ấm áp… mà điểm này, ngươi không thể nào cho
nàng. Thái hậu nhẹ nhàng nói
- Ta biết
Giọng Cảnh Tuyên Đế có
chút nghẹn ngào, mắt ngấn lệ:
- Ta biết
cảm giác đó, khát vọng, khát vọng từ sâu thẳm trong lòng, muốn đến điên lên
nhưng làm thế nào cũng không có được, rất đau khổ, rất khó chịu...
Thái hậu nhìn hắn, kinh
ngạc đến rơi lệ.
- Cho nên
ta đang nghĩ, dù ta không đúng nhưng ta hẳn là nên buông tha nàng. Hai người
chúng ta cũng nên có một người được hạnh phúc. Có lẽ nàng vui vẻ thì ta cũng
hạnh phúc
Thái hậu gật đầu, nghiêng
người ôm hắn vào lòng
Cảnh Tuyên Đế tựa đầu vào
vai thái hậu, nước mặt lặng lẽ rơi
Hoàng gia tự viện, Tĩnh
Thủy am
Tương Nhược Lan xõa tóc,
trang nghiêm quỳ gối trước tượng Quan âm. Bức tượng quan âm với đôi mắt bình
thản như nhìn thấu nhân tình thế thái
Bên cạnh, một ni cô mặc
áo bào màu tro, tay cầm kéo đi tới trước mặt nàng:
- Lão ni
là Tuệ Tĩnh, là trụ trì ở đây, công chúa thân phận tôn quý, lão ni không dám
thu làm đệ tử. sau này công chúa là sư muội của lão ni, pháp danh Tuệ Không.
Tương Nhược Lan mặt không
thay đổi, lòng tĩnh lặng như nước, nhìn về phía tượng Quan âm.
Tuệ Tĩnh đang chuẩn bị
giúp Tương Nhược Lan quy y, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Hoàng Quý đem theo mấy thái giám vội vàng chạt vào, thấy Tương Nhược Lan còn
chưa xuống tóc thì thở phàm
- Hoàng
thượng có khẩu dụ, miễn lễ nghi hôm nay.
Nói xong đi tới trước mặt
Tương Nhược Lan, nhìn Tương Nhược Lan đang ngạc nhiên rồi nói:
- Công
chúa, theo nô tài đi, nô tài phụng mệnh Hoàng thượng đưa công chúa đến gặp một
người
Tương Nhược Lan ngạc
nhiên vô cùng, không biết Cảnh Tuyên Đế định lam gì nhưng chuyện đã tới nước
này thì có đi một lần thì cũng chẳng sao
Tương Nhược Lan đi theo
Hoàng Quý
Ngoài Tĩnh Thủy am đã
chuẩn bị kiệu, Tương Nhược Lan ngồi lên, không lâu sau, kiệu dừng lại ở một
tiểu viện hẻo lánh.
Tương Nhược Lan xuống
kiệu, Hoàng công công nói với nàng:
- Công
chúa vào đi thôi, người Hoàng thượng muốn ngươi gặp đang ở trong
Tương Nhược Lan đi vào,
đi qua căn phòng trước viện, nàng đẩy cửa gỗ, cánh cửa cót két mở ra, ánh sáng
chói mắt. Tương Nhược Lan nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Tương Nhược Lan đi vào,
nhìn bóng lưng đó mà ngây người, lúc này, người đó chậm rãi quay người lại
Da như tuyết, tóc như
mây, thanh lệ vô cùng cũng chính là Thanh Đại đã “chết”
Tương Nhược Lan mở to hai
mắt.
Thanh Đại nhìn nàng cười
cười, tươi cười xinh đẹp, rồi lại lạnh lùng âm ngoan. So với Thanh Đại nhu
thuận thuần chân trong Hầu phủ hoàn toàn bất đồng
- Phu
nhân… không giờ đã là công chúa rồi
Thanh Đại hành lễ với
nàng:
- Thanh
Đại thỉnh an công chúa.
Tương Nhược Lan nhìn
nàng, lạnh lùng nói:
- Thì ra
đúng là ngươi giả chết, ngươi là ai
Thanh Đại đứng lên,
nhướng mày, cười đắc ý:
- Công
chúa đừng vội, hôm nay Thanh Đại phụng mệnh Hoàng thượng đến giải thích với
công chúa, công chúa có gì cần hỏi cứ hỏi.
Chuyện đã rõ ràng, thì ra
đúng như nàng nghĩ, Thanh Đại là người Cảnh Tuyên Đế phái đến
- Ngươi
không phải nữ tử Việt quốc
Thanh Đại đứng thẳng tắp,
nghe vậy cười nói:
- Thanh
Đại cũng không biết mình là người nơi nào, từ khi ta còn rất nhỏ đã được Trương
công công mang đi, trở thành gian khách dưới tay hắn. Hôm nay ta là đệ nhất
gian khách Yêu Hồ dưới tay hắn. Lúc đầu Hoàng thượng phái ta đến Hầu phủ thì ta
còn rất ngạc nhiên không hiểu sao Hoàng thượng lại giết gà dùng dao mổ trâu?
Sau mới hiểu được, nhiệm vụ đó thật ra chẳng hề đơn giản.
- Gian
khách..
Tương Nhược Lan hận đến
nghiến răng nghiến lợi. hoàng đế này lại đi phái gian khách giỏi nhất đến phá
hoại tình cảm bọn họ
- Công
chúa, ta biết ngươi và Hầu gia từng nghi ngờ ta, các ngươi vẫn thử dò xét ta có
võ công hay không. Nhưng công chúa, Thanh Đại làm tình báo bao năm như vậy, nếu
đơn giản như thế đã bị tra ra thì giờ đã không đứng trước mặt công chúa rồi.
Thanh Đại bình thản nói.
- Bởi vì
ngươi thân mang tuyệt kỹ nên mới dám đỡ cho Hầu gia?
Thanh Đại cười:
- Khổ
nhục