XtGem Forum catalog
Thê Hiền Phu Quý

Thê Hiền Phu Quý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326055

Bình chọn: 8.00/10/605 lượt.

ơn Tảo dùng tay áo thay cho quạt, ngẩng đầu nhìn Chữ Vân Sơn cũng một đầu

mồ hôi, vén tay áo lên lau mồ hôi trên trán thay cho hắn. “Hay cái gì?”

Đứng quá lâu, lại bị phơi nắng, Sơn Tảo cũng không còn hơi sức mà nói chuyện rồi.

Chữ Vân Sơn nhìn hàng người, rất nhiều người định ngồi lên nền đất, lúc này là thời điểm ánh nắng mặt trời hại nhất, mặt đất cũng nóng đến kinh

người, vài người ngồi xuống cũng bị nóng đến nhảy dựng lên.

Nhìn nữ nhân và đám người bị phơi nắng đến đỏ mặt trong đội ngũ, lại nhìn

Sơn Tảo đang thở mệt nhọc, Chữ Vân Sơn sờ sờ mặt nàng. “Nàng chờ ta về

nhà một chuyến, lập tức quay lại, nàng đừng ngồi xuống đất, rất nóng.”

“Về nhà làm gì chứ?” Sơn Tảo xoa xoa cái eo đau nhức, có chút không hiểu hỏi.

“Chờ là được” nói xong, Chữ Vân Sơn sải bước khỏi đội ngũ, đi về nhà. Sau

khi hắn đi, Sơn Tảo đang định ngồi xổm xuống, đứng đến chân cũng tê rần, cũng chỉ là nghi danh thôi, sao lại phiền toái như vậy chứ.

Một lát sau, Chữ Vân Sơn gánh đòn gánh đến, hai đầu đều là thùng nước, mọi

người nhìn thấy cũng đứng dậy. Mộc Đầu là người đầu tiên xông đến nhận

lấy đòn gánh từ Chữ Vân Sơn, cao hứng nói. “Chữ đại ca, huynh làm sao

biết chúng tôi đang khát nước đấy? Thật tốt, huynh để cho đệ tự đưa

nước.”

Chữ Vân Sơn đem đòn gánh giao cho hắn, gật đầu nói, “Đệ trước tiên kêu mọi

người qua uống nước, ta về nhà lấy cái băng ghế ngồi, trời nóng như vậy, cũng không thể ngồi dưới đất, bên kia sân khấu không phải có một hàng

cây sao, mang băng ghế qua bên đó ngồi đi.”

Mộc Đầu nhìn nơi Chữ Vân Sơn nói, bên cạnh sân khấu có một hàng cây, vừa

lúc tạo thành một nơi tránh nắng, chỉ cách sân khấu một khoảng, nhưng

mọi người đều nói đúng, cũng không làm chậm trễ chuyện gì.

“Thợ săn ca, nhà huynh cũng không có bao nhiêu băng ghế. Chúng ta cứ ngồi

trên đám cỏ dưới hàng cây kia, có nước uống là được, huynh cũng không

nên về lấy làm gì.” Mộc Đầu nói xong cười ha hả, trực tiếp gánh nước đến dưới hàng cây. Chữ Vân Sơn hướng về đội ngũ nói, “Mọi người qua bên kia ngồi đi, chúng ta uống nước, từ từ đợi, ở nơi này phơi nắng cũng không

phải là chuyện tốt.”

Tất cả mọi người đứng lên, kêu một tiếng tốt, rối rít nói cám ơn với Chữ

Vân Sơn, sau đó đi về phía hàng cây kia, ban đầu cũng có người đã nhìn

thấy mảnh đất kia, nhưng mà không dám đi, vào lúc này mọi người đều đi,

nên cũng không có gì phải sợ rồi.

Chử Vân Sơn đi tới kéo Sơn Tảo, khi đến dưới bóng cây, hai thùng nước cũng không có ai động, Chử Vân Sơn có chút nghi ngờ.

“ Mọi người sao lại không uống?”

Nghiêm Tam liếm môi khô nứt, chỉ vào thùng nước nói: “Hai ngươi uống trước,

chờ hai người uống xong chúng ta mới uống, cũng không thể nước của ngươi mà lại để chúng ta đoạt trước được.”

Chử Vân Sơn gật đầu một cái, cũng không chèo kéo, dùng bầu nước múc nước

cho Sơn Tảo, Sơn Tảo uống hơn một nửa mới cảm thấy toàn thân thoải mái

lên, thấy nàng không uống nữa, Chử Vân Sơn lúc này mới uống, sau đó đem

bầu nước để xuống, “Mọi người uống đi.”

Lúc này mọi người mới nối tiếp nhau uống nước, hai thùng nước rất nhanh

liền uống xong, lần này không đợi ai nói, nam nhân của các gia đình cũng tự giác gánh thùng của mình đi lấy nước.

Tìm chỗ dưới tán cây ngồi xuống, Chử Vân Sơn từ trong ngực lấy ra một miếng bánh đưa cho Sơn Tảo, “Buổi sáng nàng ăn ít, lúc này có đói bụng không, ăn một chút đi.”

Sơn Tảo tựa vào gốc cây, đem bánh cho Chử Vân Sơn, “Chàng ăn đi, thiếp không đói bụng.”

Nói xong, nàng nhìn tên quan đang ngồi ở bên trên bàn bên kia, hỏi Chử Vân

Sơn, “Nơi này ghi danh cũng phiền phức vậy sao? ở quên hương thiếp việc

này làm cũng rất nhanh.”

Chử Vân Sơn dùng tay áo lau mồ hôi, lắc đầu, “Trước kia không có, năm nay mới bắt dầu.”

Những người bên cạnh tới đây bắt chuyện tán gẫu giết thời gian, đến sau giữa

trưa cuối cùng cũng đến lượt Chử Vân Sơn và Sơn Tảo rồi.

La quan viên không nhịn được ngẩng đầu nhìn Chử Vân Sơn một cái, giơ bút ở trên một quyển sổ nhỏ chuẩn bị viết chữ.

“ Tên họ ? số tuổi? trong nhà mấy miệng ăn? Làm cái gì?”

Chử Vân Sơn nhất nhất trả lời, La quan viên nhanh chóng nhớ lấy những thông tin này, sau đó soàn soạt soàn soạt ở tại một tờ giấy trắng khác vẽ ra

gương mặt của một nam nhân.

Chử Vân Sơn xong thì đến lượt Sơn Tảo, những vấn đề được hỏi cũng như vậy, tiếp theo đó là vẽ bức họa.

“ Còn có mấy người nữa hả?” La quan viên nhìn sắc trời, giọng điệu phát ra có chút không kiên nhẫn.

Sơn Tảo nhìn sau lưng một chút, “đại khái còn có 3,4 người thôi.”

La quan viên gật đầu một cái, cau mày giống như đuổi một con ruồi, khoát

tay với Sơn Tảo, “đi đi đi, chớ trì hoãn thời gian của bản đại nhân.”

Sơn Tảo vội tránh ra, Chử Vân Sơn sớm đã đứng chờ một bên, đi được một

khoảng xa, Sơn Tảo mới quay đầu lại nhìn nhìn rồi nói, “Mau thật nha,

tại sao thời gian lại dài như vậy nhỉ…”

Chử Vân Sơn khẽ cười, “Hỏi không cẩn thận bằng người khác, vẽ cũng không tỉ mỉ như người trước, nàng không nhìn thấy bản vẽ của hắn đấy, có điểm

nào giống ta và nàng chứ?”

Sơn Tảo che miệng cười, “ Thiếp cảm giác hắn đem thiếp và chàng vẽ rất