pacman, rainbows, and roller s
Thê Hiền Phu Quý

Thê Hiền Phu Quý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326204

Bình chọn: 7.00/10/620 lượt.



Sơn Tảo nói xong cũng cảm thấy có gì không đúng, nàng cau mày, dừng động

tác cẩn thận lắng nghe, Chử Vân Sơn cũng khẽ dừng một chút, lần này nghe rõ ràng hơn, sát vách truyền đến tiếng nam nhân mắng chửi, tiếng khóc

đè nén của nữ nhân cùng tiếng nức nở sợ hãi của đứa bé.

“ Là lý gia.” Sơn Tảo nhìn Chử Vân Sơn một cái.

Mới vừa rồi Vương thị cùng bọn họ một trước một sau trở về nhà, vẫn còn rất cao hứng, sao lại lập tức cùng tướng công nhà nàng ta lớn tiếng rồi?

Chử Vân Sơn gật đầu, cũng không đi quản làm gì, xoay người đi vào nhà.

Phu thê người ta cãi nhau, người khác không tiện xen vào, Sơn Tảo khẽ thở

dài, dùng nước xối sạch chén bát, đưa tay lau khô lại, đứng lên.

“ Này, nương tử thợ săn.”

Sơn Tảo quay đầu lại, ở phía xéo đối diện Mã đại tẩu không biết lúc nào đã

đứng ở cửa viện, trong tay đnag bóc đậu phộng, vừa ăn vừa cầm xác vứt ở

cửa ra vào.

Sơn Tảo khẽ cau mày, nhưng vẫn đưa ra khuôn mặt tươi cười, “Mã đại tẩu, có chuyện gì sao?”

Mã đại tẩu nhìn về phía Lý gia bĩu bĩu môi, vẻ mặt như đang xem náo nhiệt cười cười, “Người nhà này thường gây gỗ?”

Sơn Tảo lắc đầu một cái, “Lần đầu tiên nghe, đại tẩu có muốn vào nhà ngồi một chút hay không?”

Mã đại tẩu khoát khoát tay, vẫn tựa vào cửa như cũ, “Ta đứng đây còn nghe

rõ một chút, nương tử thợ săn, Lý gia này mới đến mấy ngày nhỉ, còn chưa có thấy phu quân nhà nàng ta, sẽ không phải là…”

Mã đại tẩu cười bỉ ổi, Sơn Tảo là người có gia đình, nghĩ cũng biết đây

cũng không phải là lời nói tử tế gì, mặt đỏ lên, nhổ một ngụm, “đại tẩu

nói gì đó.”

Mã đại tẩu nghe nàng có chút khó chịu, đi đến gần Sơn Tảo, Mã đại tẩu lặng lẽ kề tai nàng nói nhỏ, “Nghe nói nam nhân Lý gia này không phải là

người tốt, mọi thứ ăn chơi đều có hết, trước kia trong nhà còn có chút

của cải, cũng là thua trên tay hắn.”

Sơn Tảo đứng thẳng người, cau mày hỏi, “Đại tẩu làm sao biết?”

Mã đại tẩu thả viên đậu phộng vào trong miệng, cười đắc ý, “Trong thôn này có chuyện gì mà ta không biết, những chuyện này ta đều nghe được từ

miệng nương tử cháu của Tam cữu di hàng xóm nhà nương ta, hoàn toàn là

thật, ta chưa bao giờ gạt người.”

Thì ra là cái miệng loa, trong lòng Sơn Tảo nhất thời có chút không muốn

cùng Mã đại tẩu nói chuyện, đưa đưa rỗ chén trong tay, “ Ta rửa chén

xong, trước đi cất chén đã.”

Dứt lời cũng không quan tâm gương mặt Mã đại tẩu cứng lại, thẳng bước về

nhà, Mã đại tẩu kêu ai ai hai tiếng, Sơn Tảo cũng giả như không nghe

thấy, bước nhanh vào phòng.

Không ai tiếp lời cũng không hứng thú gì, Mã đại tẩu lặng lẽ đi đến gần cửa

viện Lý gia, hứng thú dồi dào nghe trộm một lát, xoay người vừa ăn đậu

phộng vừa đi về phía nhà mình.

Buổi tối nằm trên giường, Chử Vân Sơn lại đè, không biết sao Sơn Tảo bỗng

nghĩ đến Vương thị, lại nghĩ đến tiếng chửi mắng cùng tiếng khóc hôm nay nghe được, không nhịn được thở dài một câu, “Thật tốt, sao phải cần

giúp đỡ…”

Chử Vân Sơn đang chui đầu vào trê cổ nàng có chút sửng sốt, lại hiểu ngược ý của nàng, ngẩng đầu lên nhìn Sơn Tảo chằm chằm, mặt Sơn Tảo nhất thời

đỏ bừng, tay chân luống cuống nói, “ Thiếp không nói chàng, không phải

nói chàng…”

Ánh mắt Chử Vân Sơn hơi híp lại, “trong lúc này mà nàng còn có thể nghĩ tới chuyện khác?”

Sơn Tảo nhất thời khàn giọng, đúng vậy nha, những lúc này, nàng sao lại có thể nghĩ tới chuyện sát phong cảnh như vậy chứ?

“ Đáng đánh.”

Chử Vân Sơn nhàn nhạt nói hai chữ, cả người lại lần nữa đè lên. Tình đến

chỗ sâu, Sơn Tảo níu thật chặt cánh tay Chử Vân Sơn, theo thân thể hắn

trên dưới phập phồng, đầu óc cũng trở nên mơ mơ màng màng, chỉ nghe pằng một tiếng, mông nàng liền bị đánh một cái không nặng không nhẹ.

Cũng không đau, chỉ là…chỉ là có một loại cảm giác đặc biệt…Sơn Tảo nhẹ

nhàng ai một tiếng, còn chưa kịp phản kháng, liền bị động tác càng thêm

cuồng dã của Chử Vân Sơn dẫn tới gió lốc càng lúc càng mãnh liệt hơn

nữa.



Ngày thứ hai, Chử Vân Sơn tinh thần sảng khoái dẫn theo Đại Mao vào núi, Sơn Tảo ở trong phòng vừa thẹn vừa cáu, hận hận lấy ra y phục thay thế cho

Chử Vân Sơn, đánh vào đó bành bạch 2 cái cho hả dạ.

“ Để cho chàng đánh ta, dám đánh ta, ta trả lại cho chàng hai cái! Xem ai lợi hại hơn ai.”

Rèm cửa phòng bị vén lên, Sơn Tảo có chút kinh hãi, vội xoay người, theo

bản năng đem y phục giấu sau lưng, ngơ ngác nhìn Chử Vân Sơn vẻ mặt

không có biểu tình gì đi vào lấy một đoạn dây, lại đi tới cửa.

Hắn sẽ không có nghe được đâu…

“Ta…”

“Thiếp cái gì cũng không có nói.” Chử Vân Sơn vừa mới mở miệng, Sơn Tảo đã vội vàng hấp tấp cắt đứt lời của hắn.

Chử Vân Sơn nhìn nàng, trong mắt thoáng qua nụ cười, “Hả? Nàng có nói cái gì hả?”

Sơn Tảo lắc đầu như trống bỏi, “Không có, không có, cái gì thiếp cũng không có nói.”

Chử Vân Sơn chau chau mày, “Ta đi nha.”

Sơn Tảo ngây ngốc gật đầu một cái, nhìn Chử Vân Sơn vén rèm lê, một chân bước đi ra, một câu nói nhẹ nhàng buông xuống.

“ Tối nay có thể để cho nàng tùy đánh hai bàn tay ta, không cần đánh y phục cho hả giận.”

Nói xong, Chử Vân Sơn liền đi ra ngoài, cho đến khi xác định Chử Vân Sơn đã đi ra khỏi cửa,