XtGem Forum catalog
Thê Hiền Phu Quý

Thê Hiền Phu Quý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324335

Bình chọn: 10.00/10/433 lượt.

ừng

người rời đi, ngay cả những giây phút cuối cùng phụ thân vẫn luôn muốn

nàng có thể tiếp tục sống.

Đúng, tuy không dễ dàng nhưng cũng còn muốn sống!

Trong lòng Sơn Tảo quanh quẩn những lời này, nàng phải sống sót, cho dù như

thế nào cũng phải sống! Một ít chất lỏng chảy vào cổ họng của nàng, man

mát lành lạnh, làm dịu cơn khát nóng bỏng trong cổ họng, nàng còn muốn…

Phải sống…

Sơn Tảo mang theo ý niệm này, lần nữa ngất đi.

Chử Vân Sơn đổ từng chút từng chút nước, lại rút khăn tay ra lau mặt, vận động một chút cho đỡ mỏi.

Sau khi đem mọi thứ bỏ vào gùi sau lưng, lại đem gùi đưa về phía trước

ngực, ngồi chổm hổm vác thiếu niên lên lưng mình, ngẩng đầu nhìn sắc

trời, mặt trời đang cao, không còn sớm nữa, phải đi nhanh một chút, buổi tối đường thật không dễ đi.

Cõng trên lưng như vậy sức lực cũng

ít đi nhiều, thiếu niên ngã đầu lệch vào bên cổ hắn, hơi thở nhàn nhạt

phun lên cổ, tuy có chút không thoải mái, nhưng như vậy lại có thể biết

được thiếu niên còn sống hay không, Chử Vân Sơn cũng liền nhịn xuống cảm giác có chút khó chịu kia.

Từng bước từng bước đi về nhà, cách

một lát Chử Vân Sơn lại xem xét tình trạng của thiếu niên, nhà của hắn ở sâu trong núi Bạch Vân, trên đường cũng rất ít người, đừng nói đến có

thầy thuốc, Chử Vân Sơn dọc theo đường đi đều tính toán làm sao để cứu

thiếu niên này.

Bản thân Chử Vân Sơn đối với y dược hoàn toàn

không hiểu, mang thiếu niên này về, không biết nói như thế nào cho phải? Nếu vì vậy mà chết, hắn cũng không nhẫn tâm. Không biết phải làm sao,

Chử Vân Sơn không còn cách khác là cầu nguyện, chỉ mong thiếu niên này ý chí ham sống đủ mạnh, nếu không chỉ sợ mang hắn về cũng chỉ có thể đào

giúp hắn môt phần mộ mà thôi.

“Mặc dù ta không biết ngươi tên gì, nhưng ngàn vạn lần đừng chết, còn sống mới có thể tìm thấy người nhà.”

Chử Vân Sơn không biết nói gì, chỉ có thể nói như vậy để động viên thiếu niên, trông mong hắn có thể nghe thấy được.

Sơn Tảo mơ mơ màng

màng, đám mây này thật không tốt, nàng bay cũng cảm thấy lắc lư dị

thường, thỉnh thoảng lại dùng sức nâng lên hạ xuống, Sơn Táo thật muốn

nói với đám mây này, mày bay ổn định một chút, ta sợ té xuống, té xuống

sẽ rất đau.

Loáng thoáng nàng nghe được tiếng người nói chuyện

với nàng, Sơn Tảo buồn cười, nàng khi nào còn có người nhà, người nhà

của nàng đã chết hết, muốn tìm cũng không tìm được nữa.

Chử Vân

Sơn giống như nghe thấy thiếu niên hừ một tiếng, hắn có chút cao hứng,

xem ra thiếu niên này nghe được lời của hắn, hắn lập tức moi hết ruột

gan tìm lời để nói, hắn đã ở rất lâu tại núi sâu, nhiều năm chưa từng mở miệng giao thiệp với người khác, trong khoảng thời gian ngắn không thể

nghĩ re nên nói chuyện gì với thiếu niên mới có thể khiến cho thiếu niên có phản ứng.

Cứ như vậy nghĩ kỹ một chút, Chử Vân Sơn mới nói được một câu:

“Ngươi là nạn dân ở phía Tây chạy đến sao?”

Sơn Tảo khẽ cau mày, đám mây này thật phiền quá, nàng muốn ngủ, nàng thật

sự rất buồn ngủ quá. Mây ơi mây à, cổ họng ta bị thương, ta cũng không

có hơi sức nói chuyện, mày có hơi sức thì cố gắng bay ổn định một chút,

chớ đừng để ta té xuống. Té xuống sẽ giống như ca ca đó, cũng không biết ca ca lúc đó có bị đau nhiều không, nghĩ đến đại ca chết thảm, khóe mắt Sơn Tảo lại không nhin được chảy nước mắt.

Chử Vân Sơn không

nghe được thiếu niên đáp lại, vội kêu mấy tiếng “Này , này, này…”, sau

một lát cảm thấy có một vài giọt chất lỏng nóng ấm chảy xuống trên người mình, Chử Vân Sơn có chút vui mừng, còn có thể khóc, nhìn dáng dấp của

thiếu niên này có lẽ có thể sống được đây!

Lại đi thêm một đoạn,

Chử Vân Sơn đem thiếu niên trên lưng đặt xuống, cầm bình nước đút cho

hắn một chút, lần này khá hơn một chút, có thể đút vào một chút nước,

đợi thiếu niên uống nước xong, Chử Vân Sơn mới cầm bình nước lên hét

lớn.

“ Lập tức sẽ đến núi Bạch Vân rồi, nhanh chóng sẽ đến nhà,

chúng ta phải đi nhanh một chút, trời cũng sắp tối, nếu lúc này không

thể về đến nhà, buổi tối nơi này sẽ có dã thú, ta cõng ngươi lại càng

thêm nguy hiểm.”

Chử Vân Sơn nghỉ ngơi một chút, lại nâng thiếu niên lên lưng cõng hắn tiếp tục đi về phía trước.

Sơn Tảo nhạy cảm nghe được một chữ, nhà! Nàng về nhà rồi sao? Phụ thân có

mua hoa cài đầu cho nàng hay không? Nàng thích hoa cài màu hồng như Hạnh Hoa tỷ tỷ, nhìn vừa đẹp vừa đáng yêu. Nương chắc cũng đã làm cơm xong

rồi, nàng muốn cùng mẹ nói, ngư tinh thảo ăn không ngon, nàng ghét mùi

vị đó, nên đem đi bán, còn có thể đổi được chút tiền. Nàng còn giễu cợt

đại ca, là người lớn sắp đã cưới vợ, lại động một chút là đỏ mặt, so với nàng còn dễ xấu hổ hơn, còn có đệ đệ, đệ đệ chơi bùn khẳng định một

thân dơ bẩn, nàng muốn đánh vào cái mông của đệ đệ, luôn không nghe lời

nhắc nhở.

Nghĩ tới những thứ này, Sơn Tảo cảm giác mình chợt cao hứng, thân thể dường như có chút hơi sức, được về nhà rồi, thật tốt.

Chử Vân Sơn vẫn cõng thiếu niên như cũ, từng bước từng bước vững vàng nặng

nề đi về nhà, vào đến chân núi Bạch Vân, lắc đắc có vài hộ gia đình,

thường xuyên nhìn qua, thỉnh thoảng Chử Vâ