Thê Hiền Phu Quý

Thê Hiền Phu Quý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324391

Bình chọn: 10.00/10/439 lượt.

tràn đầy thức ăn hay không? Là nơi toàn hoa tươi ? Không có chiến loạn, không có người chết, phụ thân, nương,

ca ca, đệ đệ, tất cả mọi người đều có thể đoàn tụ tại nơi đó?

Nhưng cái gì nàng cũng không thấy, trước mắt nàng chỉ một mảnh đen tối, thì

ra mình chết sẽ không lên thiên đình, chỉ là xuống địa phủ, chỉ có địa

phủ mới có thể tối như vậy…

Lông mày Chử Vân Sơn quắt lại, nhìn

thiếu niên thoi thóp dưới chân mình, đột nhiên sinh ra một chút thương

hại, hắn khẽ than thở, đứa nhỏ như vậy, mỗi ngày ở phía tây đều chết vô

số.

Cho dù như vậy, nhìn thiếu niên trước mắt sắp chết, hắn có chút không nhẫn tâm.

Lý Quải Tử tức giận đi tới, đã câm không thể bán được, thiếu phụ có thể

bán lại phải tặng, khi không mất đi hai vụ buôn bán, hắn tại sao lại

không căm tức! Để hắn kéo tên câm kia về, bất kể tên câm kia có bệnh hay không, không chỉnh chết hắn quyết không bỏ qua!

Lý Quải Tử xông lên chuẩn bị kéo Sơn Tảo rời đi.

Tay Chử Vân Sơn khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở miệng.

“Ta muốn hắn.” Hắn nhìn thấy rõ, thiếu niên này tay chân bị trói, tên mập

lùn kia chính là một người buôn bán, nghĩ cũng biết thiếu niên này bị

tên kia bắt cóc đến đây, hắn liền phát thiện tâm, nếu thiên niên kia có

thể sống sót, liền cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau, dù sao hắn cũng cô độc, chỉ là nhiều hơn một đôi đũa ăn cơm mà thôi. Nếu thiếu niên này

không thể sống nổi, vậy hắn liền chôn cất, người mệnh khổ trên đời này

rất nhiều, hắn không thể cứu được tất cả, nhưng có thể giúp được người

trước mắt này.

Lý Quải Tử nhìn Chử Vân Sơn như kẻ ngốc, “Tên câm này sắp chết, ngươi cũng muốn?”

Thì ra là người câm.

Trong lòng Chử Vân Sơn than nhỏ: “Sống chết phải nhìn tạo hóa. Ngươi ra giá đi!”

Có tiền tới cửa, Lý Quải Tử tất nhiên sẽ không cự tuyệt, lúc này bày ra thế nói chuyện làm ăn ra giá: “300 văn”

Chử vân Sơn nhìn thiếu niên nửa sống nửa chết nằm trên mặt đất, “Như vậy cũng đáng 300 văn?”

Lý Quải Tử ho nhẹ một tiếng, “200 văn, hết giá.”

Thật ra hai trăm văn không đắt lắm, Lý Quải Tử bán người cũng theo dáng vẻ

bên ngoài, cô nương trẻ tuổi xinh đẹp hoặc là thiếu niên giá tiền sẽ cao chút, thấp hơn là thanh niên thân thể cường tráng , đứa bé giá tiền

cũng không thấp. Thân thể có khuyết tật hoặc là tuổi tác quá lớn là

người vô dụng, bình thường khoảng hai ba trăm văn tiền liền bán.

“80 văn, như vậy là đã nhiều.” Chử Vân Sơn không hề muốn nói nhảm với hắn, trực tiếp định giá tiền.

Lý Quải Tử còn muốn mặc cả, Chử Vân Sơn đã ném 80 văn tiền còn sót lại trên người, ôm lấy Sơn Tảo rời đi.

Một người nhanh sẽ chết lại còn mang bệnh và bị câm, lại có thể bán 80 văn, Lý Quải Tử cũng thuận theo, đem tiền cất vào túi, nhìn bóng lưng khôi

ngô của Chử Vân Sơn rời đi.

“Một tên ngu ngốc!”

Hắn chửi lớn. Chử Vân Sơn ôm Sơn Tảo đi qua một đoạn đường dài, đến một gốc cây đầu trấn, hắn nhẹ nhàng tháo sợi dây trói trên người Sơn Tảo, sau khi tháo xong

dây, Chử Vân Sơn có chút thương hại nâng đưa bé lên.

Thật là quá đáng thương!

Cổ tay và cổ chân bởi vì bị trói quá lâu, sợi dây đã ghim sâu vào trong da thịt, máu đã sớm khô thành màu nâu, hai mảng thịt bên tay chân cũng

sưng đỏ, nhìn lòng bàn chân một chút, nói là thê thảm đến mức không dám

nhìn cũng không quá, trên chân chi chít vết nước phồng và vết thương, có nơi thậm chí đã làm mủ thối rữa.

Lúc Chử Vân Sơn tháo dây, Sơn

Tảo vẫn không nhúc nhích, Chử Vân Sơn thăm dò phía dưới mũi nàng, cũng

may, chỉ là hôn mê bất tỉnh.

Ôm thiếu niên gầy yếu, Chử Vân Sơn

nhất thời có chút khó xử, muốn đưa hắn đi xem bệnh lại thôi…Một là y

đường* bây giờ chẩn bệnh quá đắt, hai là trên người hắn thật sự hết tiền rồi. Bao nhiêu tiền trên người đều đã đưa cho tên mập lùn kia, làm gì

còn dư tiền để đưa thiếu niên này đi chẩn bệnh đây?

* Y đường: nơi khám bệnh

“Người sống sẽ không dễ dàng nhưng vẫn là muốn sống, có thể qua được hay không thì phải xem vận mệnh của ngươi rồi!” Chử Vân Sơn nói với thiếu niên có hơi thở mong manh đang ôm ở trong ngực.

Nói xong Chử Vân Sơn ôm lấy thiếu niên, đi ra khỏi trấn.

Sơn Tảo vẫn hôn mê, thỉnh thoảng sẽ mơ mơ màng màng tỉnh lại một lát, mí

mắt rất nặng, khiến nàng không thể mở được mắt, mơ hồ nhìn thấy bầu trời không ngừng biến sắc, nàng cảm giác mình giống như đang bay, dưới lòng bàn chân không có một điểm tựa, chỉ là giống đang bay rất ổn định, phải chăng đang bây trên mây ? cho nên bên dưới mới có cảm giác lay động ?

Thiếu niên này thật quá gầy, Chử Vân Sơn áng chừng người trên tay, tận lực ôm vững vàng một chút, cho dù hết sức gầy yếu, hai cánh tay ôm một người

lâu như vậy cũng không phải dễ.

Nhìn thấy dòng suối nhỏ ngoài

trấn, Chử Vân Sơn đi tới bên cạnh, đặt Sơn Tảo tảng đá lớn, dùng bình

lấy một chút nước, cẩn thận mang lại gần khóe miệng của thiếu niên, đút

cho hắn một chút nước. Phần lớn nước đều chảy ra ngoài, Chử Vân Sơn dùng tay áo cẩn thận lau đi.

Người sống sẽ không dễ dàng nhưng vẫn là muốn sống…

Những lời này mơ hồ truyền vào tai Sơn Tảo, có phải là phụ thân hay không?

Chỉ có phụ thân mới thường lẩm bẩm những lời như vậy, người thân t


pacman, rainbows, and roller s