Polly po-cket
Thê Hiền Phu Quý

Thê Hiền Phu Quý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326073

Bình chọn: 7.00/10/607 lượt.

là một mảnh hỗn độn, Chử Vân Sơn nhìn vết loang lổ nước đọng

trên giường, nhớ tới bên phòng ngoài còn phơi một chiếc ga giường, hắn

liền nghĩ, có phải là nên làm thêm ga giường hay không nhỉ?

Múc nước thay Sơn Tảo lau sạch sẽ, tự mình tắm rửa xong, Chử Vân Sơn mới ôm Sơn Tảo hài lòng đi ngủ.

Sơn Tảo lần nữa tỉnh lại trong nắng chiều, Chử Vân Sơn tinh thần vô cùng

tốt, nhìn ga giường đã được hắn giặt sạch, Sơn Tảo cảm thấy cứ tiếp tục

như vậy nữa, nàng thật sự không có mặt mũi để gặp người rồi.

Nhìn bóng dáng bận rộn của Chử Vân Sơn, Sơn Tảo rốt cuộc cũng hỏi, “Chàng… gần đây không tính vào núi sao?”

Chử Vân Sơn trầm mặt xuống, “Ta ở nhà với nàng không được sao?”

Sơn Tảo vội vàng giải thích, “Không phải là không được, chỉ là… tiền trong nhà đủ dùng sao?”

Chử Vân Sơn còn tưởng chuyện gì lớn, “đủ, chuyện tiền nong không cần nàng quan tâm, trong lòng ta đã có tính toán.”

Sơn Tảo ngoan ngoãn gật đầu, lại không dám hỏi nữa.

Mới tỉnh không bao lâu lại ngủ, lần này Sơn Tảo rất chú ý, đường hoang nói

với Chử Vân Sơn nàng buồn ngủ, nàng muốn buổi sáng dậy sớm, nàng không

thể mỗi ngày đều ngủ thẳng đến mặt trời đã lên cao. Nói trắng ra, chính

là muốn Chử Vân Sơn không được dây dưa với nàng, để cho nàng được ngủ

một giấc hoàn hảo.

Chử Vân Sơn chau mày, cũng yên lặng lên giường, nằm xuống rồi, liền sờ

soạng nàng một lát, cũng không có tiếp tục làm gì, Sơn Tảo hơi thả lỏng

nhắm hai mắt chậm rãi ngủ thiếp.

Có thể là ban ngày ngủ quá lâu, nửa đêm Sơn Tảo bị một hồi âm thanh kỳ

quái làm tình, phản ứng đầu tiên chính là đẩy Chử Vân Sơn bên cạnh, tay

vừa sờ đã phát hiện, bên cạnh đã không có ai, chỉ còn lại một chút hơi

ấm trên ga giường, chứng tỏ người mới rời đi chưa được bao lâu.

Sơn Tảo không biết Chử Vân Sơn đi đâu, vừa mới chuẩn bị kêu Chử Vân Sơn,

lại nghe thấy bên ngoài nổi lên tiếng gõ la, còn kèm theo âm thanh vội

vàng hấp tấp của Nghiêm Võ.

“Giết người rồi! Giết người rồi!”

Sơn Tảo cả kinh, giết người? Chử Vân Sơn lại không có ở đây, hắn là đi đâu? Hắn có thể xảy ra chuyện gì không? Sơn Tảo hoàn toàn luống cuống, vội

ngồi dậy mặc y phục, bất chấp mọi việc, cầm lên cây kéo trong giỏ đồ may vá xông ra ngoài.

Bên ngoài đã lấp loáng ánh đuốc, Sơn Tảo kéo cửa viện, mới vừa thò đầu ra

đã nghe thấy âm thanh quen thuộc quát lên, “Trở về! Không cho phép ra

ngoài!”

Sơn Tảo theo tiếng la nhìn sang, chỉ thấy ngang thân người Chử Vân Sơn đnag đứng vững vàng bất động như núi, dưới chân là sợi dây đang trói mấy

người, sắc trời quá tối, Sơn Tảo cũng không thấy rõ là ai, mà Chử Vân

Sơn nhìn nàng gắt gao chằm chằm, chân mày chau lại thật cao.

“Trở vào nhà đi!”

Giờ khắc này, cả người Chử Vân Sơn tản ra một loại khí thế mà Sơn Tảo không thể nói rõ được, so với một Chử Vân Sơn là thợ săn thường ngày không

giống nhau, không giận mà uy, chỉ với gương mặt của hắn lại có thể làm

cho người khác phải nghe lời.

Sơn Tảo ngoan ngoãn đóng cửa viện, nhưng lại không nghe lời trực tiếp trở về nhà mà lại kéo ra một khe hở len lén nhìn ra ngoài.

Ngưu lão mang theo vài người trung niên cầm đuốc đi đến, Sơn Tảo nhìn thấy

Nghiêm Võ đứng cánh nhà nàng không xa giơ la lên, tiếng la vừa rồi là

hắn gõ.

Lão Ngưu vừa đến liền hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”

Chử Vân Sơn chỉ chỉ mấy người dưới chân, nhỏ giọng nói gì đó, Sơn Tảo nghe

không được rõ ràng lắm, mơ hồ nghe, “Giết người…Lý gia…Mã gia…sạch sẽ…”

Thân thể nàng run lên, đây là chuyện gì đang xảy ra? Rốt cuộc là ai giết ai? Chẳng lẽ Vương thị bị điên, đem Lý Thành cùng một nhà Mã đại tẩu giết

toàn bộ? Không đúng đâu, kể từ lúc Đại Lang bị Lý Thành đem bán, Mã đại

tẩu đối với mẹ con Lý thị vẫn vô cùng chăm sóc.

Nhìn bên ngoài viện một chút, thần sắc mọi người cũng rất nặng nè, các nam

nhân đều đem nữ nhân và đứa bé của mình trở về, Nghiêm Tam đi đến liếc

nhìn Mã gia, sắc mặt liền thay đổi, vừa đem Nghiêm Võ rống trở về, bản

thân lại mềm nhũn ngồi dưới đất nôn mửa liên tục, Chử Vân Sơn mặt không

đổi sắc, vững vàng chỉ huy.

Không lâu lắm, Sơn Tảo đã nhìn thấy Ngưu lão dẫn người đem mấy tên bị trói

chặt mang đi, lại nhìn Chử Vân Sơn, lúc này Chử Vân Sơn lúc gần đi liền

quét tới một cái, Sơn Tảo giật mình, vội đóng kỹ cửa viện.

Đại Mao mấy tháng trước có lần đi theo Chử Vân Sơn vào núi đã bị gấu tấn

cong bị mù, sau khi trở về được mấy ngày liền chết, Sơn Tảo khóc rất

lâu, Chử Vân Sơn lại không nói gì, chỉ làm một chiếc hộp đơn giản, đem

Đại Mao bỏ vào rồi đem chôn ở bên cạnh nhà.

Vào lúc này, Sơn Tảo liền nghĩ tới Đại Mai, nếu có nó ở đây, có thể cũng sẽ không có người chết.

Sơn Tảo cài kỹ chốt viện, đi hai bước lại xoay người nhìn lại, nhìn cửa

viện một lúc lâu mới ý thức tới một vấn đề, mới vừa rồi khi mình mở cửa

viện, cửa viện rõ ràng đã đóng kỹ, Chử Vân Sơn làm thế nào để đi ra

ngoài đây?

Thôi, dù sao cũng là nhà mình, Chử Vân Sơn biết công phu là chuyện mọi người

không hiểu rõ lắm, bình thường Chử Vân Sơn cũng không để lộ, Sơn Tảo

cũng không đi nói khắp nơi, mặc dù không biết công phu của Chử Vân Sơn

tốt bao nhiêu, nhưng mà…nàng nhìn tườn