
g rào cao hơn người kia, chắc cũng không tệ lắm phải không…
Trở vào nhà, Sơn Tảo chỉ cảm thấy rờn rợn, nàng chui lên giường vùi người
vào chăn, trong lòng cũng loạn cả lên, cũng không biết đang suy nghĩ
lung tung những gì, thế nhưng lại ngủ mất.
Trong thoáng chốc giường trầm xuống, Sơn Tảo chợt cả kinh, cuống quýt nắm cây kéo dưới gối đầu, nàng vừa động, bàn tay liền bị đè lại, “Là ta.” Chử
Vân Sơn trầm giọng nói.
Sơn Tảo thở phào nhẹ nhõm, nhìn ngoài cửa sổ một chút, trời vẫn còn rất
tối, không nhìn ra là đang ở canh giờ nào, bên tai nghe một hồi sột
soạt, biết Chử Vân Sơn đnag cởi y phục, một lát sau chăn bị vén lên, Chử Vân Sơn mới chui vào.
‘Sao lại lạnh như vậy?” Chử Vân Sơn mò tới thân thể Sơn Tảo, giọng nói có chút lo lắng.
Sơn Tảo co vào người hắn, ôm sát hắn, Chử Vân Sơn đem nàng ôm thật chặt, nhẹ giọng hỏi, “Là bị hù sợ?”
“Sơn Tảo gật đầu, “Người nào chết?”
Chử Vân Sơn thở dài, “Đều chết hết, nữ nhân Lý gia và đứa bé, Mã gia…người một nhà.”
Sơn Tảo hít vào một ngụm khí lạnh, “Tại sao có thể như vậy? Người nào làm?’
Chử Vân Sơn dùng cằm chỉa vào đầu nàng, đem Sơn Tảo hung hăng nhét vào trong ngực mình, “Lý Thành.”
“Tại sao có thể như vậy? Hắn làm sao dám?” Sơn Tảo không thể tin.
Chử Vân Sơn thở dài một tiếng, “Hắn đem Vương thị bán cho một đám du côn,
lại uống rượu, mấy người đi đến gần nhà, không ngờ Mã đại tẩu tối nay
lại cùng Vương thị ở lại nhà hắn, bọn hắn muốn dùng sức mạnh, hai người
nữ nhân lại không nghe lệnh, sợ dẫn người đến liền đem hai người bóp cổ
đến chết, trên ngực Nhị Lang còn ghi cây kéo. Bán người không được, nhà
Lý Thành lại không có tiền, liền mang theo đám người đi Mã gia trộm
tiền, bị con trai Mã gia phát hiện, hoặc là không làm, đã làm thì làm
cho xong, liền giết phụ tử Mã gia. Ta nghe thấy tiếng động liền đi đến
trước Lý gia, nhưng bị hụt,” Nói đến đây, ngay cả Chử Vân Sơn âm thanh
cũng có chút khác thường, “Ta theo vết máu đến nhà Mã gia, nhìn thấy đám người đang xử lý thi thể, ta liền đem bọn chúng trói lại.”
Xử lý thi thể? Xử lý như thế nào? Mà ngay cả Nghiêm Tam đến nhìn cũng quay ra ngoài mà nôn thốc…
Sơn Tảo rùng mình một cái, Chử Vân Sơn đem nàng ôm sát thêm, “Vậy…vậy bây
giờ dự định làm sao bây giờ?” giọng Sơn Tảo run lẩy bẩy hỏi.
“Ddã đem bọn hắn đi canh chừng, sáng sớm ngày mai đưa lên quan phủ. Ta trói
vô cùng chắc, nút kết do ta làm, không ai có thể mở được.” Chử Vân Sơn
nói.
Sơn Tảo không biết phải nói gì, lại cũng muốn nói gì đó, cổ họng ngạnh lại. Chử Vân Sơn sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng, “Ngủ đi, không có chuyện gì.”
Âm thanh của Chử Vân Sơn rất có sức làm yên lòng người, hơn nữa trong
giọng nói của hắn lại có một chút hơi nhẹ nhàng, khiến cho Sơn Tảo có
chút không hiểu, “Chàng sớm biết Lý Thành sẽ giết người?”
Chử Vân Sơn bật cười, “Ta làm sao có thể biết hắn muốn giết người? Chỉ là
lúc trước khi hắn bán Đại Lang, đã từng nửa đêm len lén đến viện của
chúng ta, ta liền chú ý, ta sợ khi ta không có ở đây, hắn lại tới, cho
nên những ngày này ta luôn ở nhà. Nhưng mà…” Chử Vân Sơn có chút ngoài ý muốn, “Ta không nghĩ hắn có lá gan giết người, tuy nói ra thì rất ghê
tởm nhưng mà ta lại coi như yên tâm, không cần
lo lắng nữa rồi."
Bây giờ Sơn Tảo mới hiểu, tại sao mấy ngày nay Chử Vân Sơn vẫn ở nhà không
đi, hiểu rõ mọi chuyện, Sơn Tảo núp thật chặt trong ngực Chử Vân Sơn mà
ngủ.
Ngưu lão là một người thành thật, cả đêm lệnh Ngưu Vĩnh mượn một cỗ xe trâu
vội vàng lên trấn, huyện lệnh trên trấn vừa nghe được chuyện lớn như vậy liền vội tự mình mang theo nha dịch đến thôn Bạch Vân.
Phòng ốc Lý gia và Mã gia cũng không có người động tới, Lý Thành cùng đám du
côn vẫn bị nhốt ở trong một căn phòng, do ba thanh niên canh giữ, huyện
lệnh cùng sư gia vừa mới vào Mã gia, sắc mặt liền tái nhợt, quanh năm
tiếp xúc và khám nghiệm tử thi cũng sắc mặt trắng bệch, trấn Bạch Vẫn đã nhiều năm không có đại án kinh thiên như vậy, một lần đã giết 5 người,
trong đó còn có một nhà toàn diệt, trong lòng huyện lệnh vừa mừng vừa
lo.
Mừng vì vụ án này không có gì phức tạp, mọi thứ đều rõ ràng, trực tiếp kết
án là được, xử lý rất tốt, không chừng vì chuyện này mà hắn còn được một khoản tiền trình. Lo chính là ngay trong khu vực do hắn cai quản lại
xảy ra chuyện như vậy, có thể sẽ bị quan trên gây bất lợi?
Huyện lệnh là một người rất nhạy bén, vừa hỏi thôn dân, biết là do Chử Vân
Sơn đuổi kịp hung thủ, liền nắm tay Chử Vân Sơn kêu anh hùng, cuối cùng
còn tử tế hỏi tên tuổi Chử Vân Sơn, bảo là muốn báo lên triều đinh phong thưởng.
Chử Vân Sơn nhàn nhạt, đối với chuyện này cũng không mưu cầu danh lợi, sau
khi huyện lệnh hỏi rõ ràng tình huống liền mang đi. Lý Thành và đám du
côn cuối cùng cũng tỉnh rượu, la gan cũng biến mất, kêu cha gọi mẹ, cho
đến khi nha dịch thưởng cho vài cước mới ngừng nghỉ.
Khi thi thể mang ra đã được đắp vải trắng, một trận gió nhẹ thổi qua, cho
dù bị Chử Vân Sơn kịp thời che mắt, nhưng Sơn Tảo vẫn thấy được một
chút, hai mắt Vương thị mở thật to, trên mặt có một vết đao thật sâu,
nửa bên mặt cũng bị mất.