
đợi Tăng Tĩnh Ngữ gọi cho anh, vậy mà người khác lưu số của anh, liền
đem điện thoại di động thả lại trong túi. Phương Trạm mặt khác biệt nhìn động tác của cô, chính anh đang rất muốn nhắc nhở cô trở về gọi thì vừa lúc tầm mắt trong trẻo của Tăng Tĩnh Ngữ đưa đến, cô nói: "Anh chờ một
chút, em đi nhà vệ sinh." Sau đó một tia ý thức đem đồ trong tay toàn bộ ném cho anh, hấp tấp đã chạy ra phòng ăn.
Tăng Tĩnh Ngữ vừa ra
phòng ăn cũng nhanh sắc hướng cửa chính bệnh viện đi, một đường đi còn
một đường nói thầm: "Người anh em à, thật xin lỗi." Ra cửa, cô trực tiếp chận một chiếc taxi, nói lên địa chỉ nhà Thiệu Tuấn sau lại lấy điện
thoại di động ra nhắn tin cho cái số mà cô vừa lưu ở nhà ăn.
" Em có việc gấp đi trước, làm phiền anh giúp em đem bữa ăn sáng đưa trở về, cám ơn. " Lúc Tăng Tĩnh Ngữ tới
nhà họ Thiệu còn chưa đến chín giờ sáng, mẹ Thiệu sau khi cơm nước xong
liền đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Thiệu Tuấn, anh nghĩ Tăng Tĩnh
Ngữ đã rời giường, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô, nhưng không ngờ
Tăng Tĩnh Ngữ đã gọi điện thoại trước cho anh, cũng thần bí hề hề hỏi
anh: "Anh đoán xem bây giờ em đang ở đâu?"
Thiệu Tuấn nhanh chóng suy nghĩ một chút, nói rất khẳng định: "Nhất định không ở trong nhà."
Tăng Tĩnh Ngữ không hiểu, "Tại sao? Em bình thường đều là rời giường lúc này."
Thiệu Tuấn thật thấp bật cười, "Nếu là em đang ở nhà cũng sẽ không hỏi cái
vấn đề này, hơn nữa cái câu này đã rất rõ ràng tỏ rõ anh đã đoán đúng
rồi."
"Có ý tứ gì?" Tăng Tĩnh Ngữ cau mày, nhớ lại lời mới vừa nói của mình một chút, không hề không cảm thấy mình tiết lộ cái gì.
"Y theo tính cách của em, nếu là anh đoán sai rồi em nhất định sẽ lập tức
nói ra, hơn nữa còn sẽ dùng các loại từ ngữ có thể nghĩ đến mà chế nhạo
anh hết sức có thể, cuối cùng trở lại tổng kết một câu ‘anh ngốc quá’"
Trong giọng nói nhẹ nhàng của Thiệu Tuấn mang theo tự tin nào đó, anh
thật sự là hiểu rất rõ Tăng Tĩnh Ngữ rồi, tự luyến, đúng lý không tha
người.
Trước kia hai người còn chưa có nói yêu thương, mỗi lần
chỉ cần nói sai cái gì cô lập tức biết, chỉ ra sau đó ở lời nói ác độc
đả kích một phen, cần phải là cô sai lầm rồi, lại như cũ sẽ thẳng khí
hùng cưỡng từ đoạt lý: "Em có lòng từ bi thiệt thòi, từ xa gọi điện
thoại tới an ủi tâm hồn cô độc của anh một chút, anh lại phản bác em như thế, thật là không được, không có chút nào hiểu được thương hương tiếc
ngọc, tương lai khẳng định không tìm được vợ."
Người khác hiển
nhiên đã quên mình lúc trước thất đức thế nào nguyền rủa người ta không
tìm được vợ, giọng điệu vẫn mạnh mẽ như cũ nói: "Em nào có hư hỏng như
vậy, cái người này thuần túy là oan uổng, thật quá mức."
Anh biết ngay em sẽ nói như vậy, Thiệu Tuấn trầm mặc thầm nghĩ. Ngay sau đó cũng không cùng cô cãi, chỉ là anh bước nhanh hơn đi tới cửa, vừa mở cửa,
quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ thấy Tăng Tĩnh Ngữ chính lúc này cầm điện thoại di động ở tại cửa ra vào nói điện thoại, không mang mũ cũng
không còn mang cái bao tay, lỗ mũi và gương mặt lạnh cóng đến đỏ bừng.
Không ngờ Thiệu Tuấn lại đột nhiên mở cửa, cô rõ ràng lặng rồi một giây, ngay sau đó trực tiếp cả người hướng Thiệu Tuấn trên người đánh tới, đôi tay ôm thật chặt cổ của anh, hôn một cái trên mặt anh, mạnh mẽ nói: "Làm
sao anh biết em đứng ở cửa chính."
Bình thường trên TV cũng diễn như vậy đi, Thiệu Tuấn im lặng, giơ tay lên sờ gò má, gương mặt đỏ bừng của cô, đầu ngón tay lập tức truyền đến cảm giác lạnh lẽo, không khỏi
trầm mặt, "Thế nào đông lạnh thành ra như vậy, cái mũ cùng khăn quàng cổ của em đâu rồi?" Anh nhớ cô nương này mỗi lần ra cửa đều là võ trang
đầy đủ, hôm nay như thế này không hợp với cử động lẽ thường, thật làm
người ta không hiểu.
Tăng Tĩnh Ngữ chu mỏ, làm nũng tựa như ngập ngừng nói: "Lúc em ra cửa đi quá vội vàng, quên mang chứ sao."
Thiệu Tuấn nhanh đóng cửa kéo cô vào trong nhà, Tăng Tĩnh Ngữ vừa đi vừa kêu: "Bác gái, con tới thăm người rồi đây."
"Mẹ anh đi đến nhà dì chúc tết rồi." Thiệu Tuấn lôi kéo cô ở trên ghế sofa
ngồi xuống, lại đứng dậy đi rót chén nước nóng cho cô, Tăng Tĩnh Ngữ
trong tay đang cầm cái ly, con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm
Thiệu Tuấn, nói: "May mà mẹ anh không ở nhà, nếu không em đây hai tay
trống không, thật là không biết xấu hổ."
Thiệu Tuấn nhếch miệng cười khẽ, "Hiếm khi, em còn cảm thấy xấu hổ."
"Dừng ~~~" Tăng Tĩnh Ngữ ném cho anh một cái xem thường, bụng đột nhiên không có tiền đồ nháo lên, "Ừng ực ừng ực" Kêu lên.
Tăng Tĩnh Ngữ vuốt bụng, mặt bộ dáng đáng thương, cong môi cau mày nũng nịu
kêu "Anh yêu à, em thật đói nha, nhanh đi nấu cơm cho em ăn."
"Em chưa ăn cơm." Gương mặt Thiệu Tuấn lập tức tối lại, giọng nói cũng rất
kém, giống như tức giận, nhưng vẫn là không che giấu được đau lòng.
Rất nhanh anh liền vào phòng bếp, mặc trên người tạp dề hoa nhỏ màu xanh
dương, một tay cầm rá, một tay cầm cải, Tăng Tĩnh Ngữ khoanh tay ôm ngực nhàn nhã tựa vào viền cửa, ngoài miệng vểnh lên, ngoặt ra một phúc độ
rất lớn, hưng phấn nói: "Anh yêu à, anh thật hiền huệ."