
Thiệu Tuấn nghe vậy quay đầu lại trợn mắt nhìn cô, được tiện nghi còn ra vẻ.
"Ha ha ha. . . . . . . . ." Lần này, Tăng Tĩnh Ngữ cười càng vui vẻ hơn
rồi, trực tiếp chạy lên từ phía sau ôm lấy anh, đầu khoác lên trên bả
vai anh cố ý hướng về phía lỗ tai của anh thổi hơi.
Thiệu Tuấn
biết rõ cô nương này sâu tận xương tủy tính tình lưu manh, anh càng tức
giận cô càng vui sướng, may mắn là anh cũng gần giống như đường Tăng,
cực kỳ gắng sức kiềm chế kích động đem người khác áp đảo, không nhìn
thẳng cô.
Thấy Thiệu Tuấn không có phản ứng, cô nháo nháo cũng
liền không thú vị, nhưng vẫn là không bỏ được buông tay, cứ như vậy ôm
thật chặt anh, dán sau lưng ấm áp của anh, cái trán gối lên bả vai bền
chắc, trong lòng liền cảm thấy thỏa mãn khác thường, dẹp yên, giống như
trời sập xuống anh cũng sẽ thay cô chống đỡ.
Thiệu Tuấn mặc cho cô
ôm, nghĩ thầm, chỉ cần cô không làm khó là tốt. Anh tiến hành động tác
trên tay đâu vào đấy, cho đến khi xong hết mới gọi Tăng Tĩnh Ngữ đến
ngăn kéo lấy bát. Anh mặc dù biết làm món ăn ăn cơm, nhưng tài nấu nướng cũng không thấy được tốt bao nhiêu, canh suông mì sợi đơn giản, hơn nữa đập vào một quả trứng gà vàng óng ánh, lúc đem ra còn sợ không hợp khẩu vị của Tăng Tĩnh Ngữ, trong lòng rất là lo lắng. Ai ngờ người khác đói
luống cuống, mặt vừa đi lên liền bắt đầu ăn như hổ đói, kết quả là, bị
nóng đến đầu lưỡi, hồng hộc kêu đau, Thiệu Tuấn vội vàng rót cho cô chén nước lạnh, cau mày khuyên cô ăn từ từ.
Tăng Tĩnh Ngữ dùng sức
lay đầu, trong miệng toàn đồ ăn không có nuốt xuống, mơ hồ không rõ mà
nói: "Anh. . . Cũng không. . . . Biết em đói như thế . . . nào đâu."
Nghe vậy, gương mặt Thiệu Tuấn không khỏi thoáng qua một tia đau lòng, cũng
không nói nữa, ngồi ở bên cạnh nhìn cô ăn như hổ đói, mắt thấy đồ ăn
trong tô sắp bị cô ăn hết, trong lòng thản nhiên sinh ra một loại tâm
tình thỏa mãn.
Tăng Tĩnh Ngữ ăn thật no, nằm ngay đơ trên ghế sa
lon, thỉnh thoảng đánh lên một hai cái ợ thật lớn. Thiệu Tuấn thu bát
đũa sau lại đến bên cạnh Tăng Tĩnh Ngữ ngồi xuống, người khác lập tức
bắn người lên bò tới, đến ngồi trên đùi Thiệu Tuấn, đôi tay nắm cả cổ
của anh vui vẻ nói: "Thiệu Tuấn, anh làm đồ ăn ngon thật."
Thiệu Tuấn bất đắc dĩ cười cười, nghĩ thầm, không phải anh làm rất ngon, mà
rõ ràng là em rất đói, chỉ là nghe cô nói xong, trong lòng vẫn là không
nói ra được vui vẻ, không kiềm hãm được trở về một câu: "Nếu sau này em
muốn ăn, hãy nói cho anh biết, anh sẽ làm cho em ăn."
Tăng Tĩnh Ngữ gật đầu như bằm tỏi, "Ừ, tốt nhất là sau khi chúng ta kết hôn, anh anh sẽ lo toàn bộ việc trong gia đình."
Thiệu Tuấn: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Em nghĩ thật đúng là xa xôi, chỉ là, kết hôn. . . . . . . . . . . . . . . . .
Nếu là thời gian cho phép, anh sẽ không để ý mà lo toàn bộ công việc
trong gia đình.
Tiếp đó, Tăng Tĩnh Ngữ lại liền ảo tưởng tương
lai cuộc sống hôn nhân làm một phen tốt đẹp, Thiệu Tuấn mặt mày mỉm cười nhìn người khác thao thao bất tuyệt, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo
mũi cô, hai người nghiêng nghiêng một hồi lâu, Tăng Tĩnh Ngữ mới nhớ tới chuyện tình Trương Tuệ, chợt liền trầm mặt, mày đẹp bắt đầu nhăn thành
khó coi, quệt mồm thê thê thảm thảm mà nói: "Anh nói ba em nếu lại cưới
thì em làm thế nào."
Thiệu Tuấn không kiềm hãm được buộc chặt cánh tay, trầm giọng nói, không nói ra được thâm tình khẩn thiết, "Em còn có anh."
Tăng Tĩnh Ngữ bất thình lình chết lặng mấy giây, cô không ngờ Thiệu Tuấn sẽ
nói như vậy, trong nháy mắt bị cảm động rồi. Thân thể ngửa ra sau, không nhịn được giơ tay lên bưng lấy mặt điêu khắc của Thiệu Tuấn, bình
thường hình dáng rõ ràng, tỉ mỉ suy nghĩ, ngón tay thon dài trắng nõn,
một tấc một tấc miêu tả ngũ quan cường tráng.
Anh lông mày rất
cao, mắt khẽ bên trong vùi lấp, xem ra thâm thúy mà thần bí, rất dễ dàng làm cho người ta lầm tưởng anh là Hỗn Huyết Nhi. Anh dáng dấp vô cùng
đẹp trai, đẹp trai đến anh một lần cho là mình chỉ vì tấm này mà thích
anh, vẫn còn vì thế mà làm cho cô nhăn mặt, đẹp trai đến cô một lần
cũng cho là mình chỉ là thích anh mặt.
Nhưng giờ phút này, cô đột nhiên hiểu, cô yêu không chỉ là tấm khuôn mặt dễ nhìn, hơn thương anh
trong xương, cái loại đó kiên định phải cụ thể, thái độ làm đến nơi đến
chốn, không xốc nổi, không giả bộ, không có lời ngon tiếng ngọt, biện
pháp tới dụ dỗ cô biến đổi, nhưng cô lại hiểu biết rõ ràng anh là yêu
cô , dù là anh không tới nói.
Anh chính là như vậy, luôn là có
thể mang cho cô những khoảng khắc yên bình, đẹp đẽ. Ngón tay thon dài
theo sóng mũi cao của anh trợt xuống, cô nghịch ngợm ngắt mũi của anh,
cười ngớ ngẩn nói, "Lời này em thích nghe, cảm giác giống như anh ở đây
chủ động nộp lên quyền sở hữu, trịnh trọng tuyên bố từ hôm nay đồng chí
Thiệu Tuấn thuộc về Tăng Tĩnh Ngữ ."
"Ừ." Thiệu Tuấn hé miệng hừ nhẹ một câu, ngay sau đó hỏi: "Ngày hôm nay xảy ra chuyện gì?"
Tăng Tĩnh Ngữ trầm mặc mấy giây, cuối cùng vẫn là đầu đuôi đem chuyện buổi
sáng hướng tới anh miêu tả một lần, Thiệu Tuấn nghe trán trực nhảy, càng đi