
t tích thực của danh gia. Thư phòng ăn
thông với phòng ngủ, chỉ ngăn cách bằng một bức bình phong gỗ điêu khắc tứ quân
tử. Phòng ngủ phối trí theo tiêu chuẩn của nữ tử quý tộc cổ đại, nhưng nơi nơi
đều lộ ra thanh nhã. Mọi thứ bố trí có lẽ đều theo phẩm vị của Sở tiểu hầu gia.
Đến
tối, Tử Thù tới mời Mạc Hi dự tiệc. Vốn tưởng rằng Lý Nghĩa sẽ xuất hiện, không
ngờ chỉ có Sở Hoài Khanh. Phô trương không lớn, đồ ăn mỗi món đều tinh xảo,
cũng có vài phần không khí ấm áp của gia yến. Sở Hoài Khanh xuất thân cao quý,
ngày thường đối nhân xử thế mặc dù tao nhã có lễ, kì thực trong khung không
khỏi lộ ra vài phần ngạo khí xa cách. Giờ phút này thái độ của hắn đối với Mạc
Hi so với lần đầu tiên hai người ở chung thật thân cận không ít. Bữa cơm này,
trong lời nói thiếu những câu thăm dò sắc bén, huynh muội hai người ăn vô cùng
hòa hợp.
Trong
hầu phủ cũng không có chủ tử khác, mấy ngày liền, Mạc Hi sống rất nhàn nhã.
Nàng vốn không phải hào môn thiên kim đại gia khuê tú, ngoại trừ mỗi ngày kiên
trì luyện võ, thời gian còn lại chỉ có hứng thú với hoa cỏ. Sở Hoài Khanh thấy
nàng thích, chẳng những không ước thúc, ngược lại còn lệnh Tử Thù cùng Mạc Hi
ra hoa viên ở ngoại ô kinh thành mua chút giống hoa quý hiếm về, nghiễm nhiên
ra dáng ca ca tốt sủng ái muội muội.
Mạc
Hi nếu đã mang danh thiên kim Túc hầu phủ, liền không tiện xuất đầu lộ diện, ra
cửa cần bày chút phô trương như tiểu thư khuê các. Sở Hoài Khanh cũng hào
phóng, dứt khoát đem xe ngựa, người đánh xe cộng thêm người hầu tiểu chính thái
Tử Thù, đều cho Mạc Hi sai phái.
Tháng
năm hoa lựu chói mắt.
Mạc
Hi cũng không chọn hoa gì quý hiếm, chỉ lựa vài cây lựu hoa bung nở. Dưới ánh
mặt trời, hoa màu trần bì vô cùng rực rỡ, khiến người vừa thấy trong lòng liền
sáng lên.
Vườn
hoa thật lớn. Nghe nói chủ nhân cùng người nào trong cung có quan hệ dây mơ rễ
má gì đó, liền ngay cả các loại hoa cỏ trong ngự hoa viên cũng từ nơi này đưa
vào. Ngày thường không thiếu thanh niên nữ tử quý tộc kết bạn đến ngắm hoa.
Mạc
Hi cảm giác được xa xa có một đám người đi qua, cũng không để ý, vẫn cứ thế mà
ngắm cảnh.
Nàng
không biết người khác, người khác cũng không biết nàng, lại nhận ra Tử Thù.
Nhìn
thấy Tử Thù đứng phía sau nàng ân cần hầu hạ, vài ánh mắt dò xét trong nháy mắt
cùng rơi xuống người Mạc Hi.
Đám
người kia có nam có nữ, người người quần áo sang trọng; phía sau nha đầu, người
hầu theo một đám, hiển nhiên là có thân phận.
Trong
đó một cô gái mặc váy dài màu hạnh nhân, mặt trứng ngỗng, ánh mắt có vài phần
thần thái trực tiếp tiến lên nói: "Ngươi là ai?"
Nàng
hỏi như vậy, Mạc Hi nhất thời không biết có nên trực tiếp khai ra Sở Hoài Khanh
vị tiện nghi ca ca này hay không. Dù sao nhận một đứa con gái riêng từ bên
ngoài về, đối với thế gia đại tộc cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Cho dù sớm
muộn gì chuyện này cũng truyền ra, nhưng truyền sớm một ngày, nàng phải đối mặt
với cái gọi là vòng xã giao của xã hội thượng lưu kinh thành sớm một ngày, cả
ngày cùng những người này giao tiếp, quả thực là chuyện rất không thú vị.
Tử
Thù cũng là người thông minh, không đợi Mạc Hi trả lời, liền lên tiếng nói:
"Quận chúa gần đây khỏe không?" Một tiểu đồng như hắn, trực tiếp nói
chuyện với quận chúa, hiển nhiên là có quen.
Vị
quận chúa này ra mặt đánh trận đầu, mấy người còn lại cũng không nhàn rỗi, đều
từ trên xuống dưới đánh giá Mạc Hi, lập tức bát quái.
"Không
phải là tân sủng của tiểu hầu gia chứ?"
"Ánh
mắt của hắn thay đổi cũng quá nhanh rồi."
"Còn
không phải sao, cho dù bị vương gia đoạt Hồng Tiêu, cũng không đến mức chọn
người như vậy a."
"Lời
này có lý. Nên chọn một người tuyệt sắc hơn Hồng Tiêu, mới có thể tiêu cơn tức
này."
Trong
những người nói chuyện có nam có nữ, ngữ điệu kia đều kỳ quái, Mạc Hi thầm
than: chẳng lẽ tiện nghi ca ca nam nữ đều ăn hết... Quả thực cổ đại mới là khởi
đầu của tình yêu bất chấp mọi thứ sao... Xem ra Sở tiểu hầu tình trường thất ý
thiên hạ đều biết, cũng thật làm khó hắn.
Cô
gái hạnh y kia cùng Sở Hoài Khanh coi như thanh mai trúc mã, ngưỡng mộ hắn đã
lâu. Mới chờ mong tiểu hầu gia từ Giang Nam trở về, không nghĩ bên người lại
xuất hiện nhân vật như Mạc Hi, hơn nữa bộ dạng lại nhìn không ra chỗ nào xuất
chúng. Quận chúa tự nhận xuất thân cao quý, dung mạo xinh đẹp, sao có thể chịu
phục, tự nhiên muốn lên phía trước hỏi cho ra lẽ.
Nàng
thấy Mạc Hi không đáp, lại quát: "Ngươi thật vô lễ, chủ tử hỏi, sao ngươi
không trả lời!"
Lời
này có chút nặng, Mạc Hi mặc dù dung mạo không xuất sắc, nhưng giờ phút này
toàn thân ăn mặc đều không kém những người trước mắt. Quận chúa bản thân cũng
biết, thấy trang phục của Mạc Hi, nhất định là người có lai lịch, có điều chỉ
là suy đoán, nên giả bộ hồ đồ, để nói khích nàng thôi.
Tử
Thù mắt thấy không khí cứng ngắc, đang muốn mở miệng, chỉ nghe một giọng dị
thường trầm ổn nói: "Vị cô nương này là ai, không tới phiên ngươi
hỏi."
Mạc
Hi vừa quay đầu lại, quả thấy Lý Nghĩa từ một chỗ hơi xa ở phía sau đi tới.
Duệ
vương gia vừa ra t