Thiên Chi Kiều Nữ

Thiên Chi Kiều Nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328511

Bình chọn: 10.00/10/851 lượt.

c nên không dám kinh động ngài. Có điều về hành

động quận chúa đến Thanh Châu… ta không hiểu lắm.”

Liên Tam mặt không cảm xúc nhìn hắn, bỗng thanh tú che miệng ngáp một cái.

“…” Cố Hằng hơi xấu hổ, kiên trì hỏi: “Hôm nay Lý gia đột ngột xảy ra hỏa hoạn, không biết có liên quan tới quận chúa không?”

“Có a, lửa là ta đốt.” Liên Tam lười biếng đáp, khuôn mặt đáng đánh đòn đúng kiểu “Ngươi có thể làm gì ta”.

“…” Cố Hằng nghẹn lời, hắn không thể làm gì Liên Tam.

Hai người mặt đối mặt hồi lâu, anh bất động, tôi bất động.

Hai ám vệ đi theo Liên Tam ban đầu vô cùng cảnh giác, từ từ nhích lại gần

một trái một phải cạnh Liên Tam. Đứng nghe một lúc phát hiện không có

chuyện gì, họ không dấu vết lui về sau mấy bước, tránh nghe được cuộc

nói chuyện bí mật giữa tiểu quận chúa và chàng trai này.

Cố Hằng thiếu kiên nhẫn hơn, mặt hắn lạnh như băng, rốt cuộc lộ ra sự sắc bén của danh tướng sau này, “Tối nay tổ trạch Lý thị cháy lớn biết ngay là do người làm. Lý gia không

thiếu đệ tử nắm chức vị quan trọng trong quân đội, ngày mai trong thành

sẽ giới nghiêm, truy lùng kẻ phóng hỏa. Dù quận chúa không để lại dấu

vết, rất khó không khiến kẻ có lòng chú ý.”

“Ừm, sau đó thì sao?”

“Thánh Thượng lệnh cho Hằng bảo vệ quận chúa đến khi quận chúa bình yên vô sự rời khỏi địa phận Thanh Châu.” Cố Hằng đanh mặt nói, không biết nói cho Liên Tam hay cho chính mình nghe. “Lúc này tất cả người Lý gia vội vàng dập lửa, nhất thời không quan tâm

chuyện khác. Mà trong thành tình cảnh hỗn loạn, không ít binh lính canh

giữ cửa thành bị Lý gia điều động, tốt nhất quận chúa tranh thủ ra khỏi

thành ngay tối nay, bằng không sẽ phiền toái.”

Liên Tam nghĩ một lúc, nhanh chóng gật gật đầu đồng ý: “Được.”

Cố Hằng rất ngạc nhiên, không ngờ vị tiểu quận chúa khó dây dưa này dễ nói chuyện như vậy. Hắn trầm mặc một hồi rồi nói: “Vậy thì phiền quận chúa mau chóng về chỗ ở thu dọn hành trang, sau nửa canh giờ sẽ có người đón ngài ra khỏi thành.”

“Được.” Liên Tam trả lời dứt khoát, nhẹ nhàng lui về sau hai bước, đột nhiên

miệng cười tươi như đóa hoa nở rộ, đôi mắt to đen láy ngập nước trong

màn đêm lóe lên tia sáng kỳ dị, “Cố Hằng, chúng ta coi như quen biết nhỉ?” Không đợi Cố Hằng trả lời, nàng tiếp tục nói: “Đợi ngày huynh khải hoàn về kinh, ta sẽ đến cửa thành xem náo nhiệt.”

Nhìn Cố Hằng, dường như nàng trông thấy Hàn Lâm Việt, tuy rằng hai người họ

không hề giống nhau. Nàng không muốn lại thấy cảnh có người giống như

Hàn Lâm Việt, vô tội chết tha hương vì dã tâm của những người đó.

Câu nói này là mong ước chân thành nhất của nàng.

Có điều, hình như Cố Hằng hiểu lầm. Sau khi Liên Tam đi một lúc, hắn còn

đứng yên tại chỗ, ngẩn người nhìn phương hướng nàng rời đi, bên tai lặp

đi lặp lại câu nói cuối cùng của nàng.

***

Mùa xuân năm Thừa Bình thứ chín, tộc trưởng Lý thị không may qua đời. Cùng

đêm đó, tổ trạch Lý gia đột ngột xảy ra hỏa hoạn, ngọn lửa hung mãnh,

một đêm chưa tắt, vô số người tử vong.

—— đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài của sự việc.

Trên thực tế, đến bình minh ngày hôm sau, trong nội bộ quân phòng thủ Thanh

Châu xảy ra binh biến. Mấy vị tướng lĩnh họ Lý vội vàng dẫn thân binh

chạy về bổn gia ứng cứu, sau một đêm mệt nhọc quay lại quân doanh, nhanh chóng bị bắt giữ.

Chỉ sau một đêm, Thanh Châu long trời lở đất.

Rời khỏi Thanh Châu, trên đầu Liên Tam như dỡ xuống một tảng đá lớn. Nàng

thấy bầu trời hôm nay xanh hơn trước kia, cỏ cây cũng xanh non hơn

trước, tuy rằng phần lớn thời gian hằng ngày trôi qua trên xe ngựa,

nhưng điểm nhỏ nhặt này không phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của nàng, ăn

tốt ngủ tốt.

Đi ngang qua Ung Châu nàng dẫn luôn một

nghìn quân Thanh Nhai tinh nhuệ của mình theo, thuận tiện gặp người quản sự ở An quốc phủ bị phái tới đón nàng. Người đó là lão bộc trong phủ,

hồi còn trẻ ông là tiểu tư của An quốc công Liên Khâm, coi Liên Tam như

cháu gái mình, tình cảm vô cùng thân thiết. Vốn dĩ ông định đưa Liên Tam đến Lâm An tìm cha mẹ, nhưng khi biết tâm tư vợ chồng An quốc công, lúc gặp Liên Tam ông lắm miệng hỏi vài câu.

“Cô nương, vẫn đi Giang Nam ạ? Quốc công gia và lão phu nhân rất nhớ ngài!”

Liên Tam cúi đầu suy nghĩ, không trả lời, hỏi lại ông: “Hôn sự của Nhị tỷ tỷ bao giờ diễn ra?”

Lão bộc ngạc nhiên, nở nụ cười, “Vào đầu tháng sau. Nếu cô nương đồng ý, chúng ta từ từ hồi kinh. Đi một

đoạn nghỉ một đoạn, coi như để ngài giải sầu. Đến lúc trở về nhà áng

chừng chính là ngày lành của Nhị cô nương.”

Nghĩ đến tính cách Liên Ngữ Tương không cam lòng, Liên Tam cười khẽ, “Cũng được.”

Quãng đường này không đề cập đến việc thăm thú bao nhiêu tiểu trấn, thành

lớn; gần tới kinh đô Liên Tam nghe nói Thanh Châu truyền đến tin tức

Nhung Địch thất bại rút lui. Con trai Cố lão tướng quân – Cố Hằng vụt

sáng trong trận đánh này, cầm quân phối hợp với các lão tướng, nhiều lần bộc lộ tài nghệ binh pháp, liên tục bức Nhung Địch ra khỏi U châu. Lúc

này đại quân đang ở ngoài thành Lương châu, bao vây bốn phía, còn Nhung

Địch giãy dụa lần cuối cùng.

Tâm trạng Liên Tam sung

sướng vào kinh, khi th


Snack's 1967