Thiên Chi Kiều Nữ

Thiên Chi Kiều Nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328520

Bình chọn: 9.00/10/852 lượt.

ấy vẻ mặt Liên Ngữ Tương như thấy quỷ càng thoải

mái hơn. Nàng cười híp mắt đâm một đao vào ngực Liên Ngữ Tương, “Nhị tỷ tỷ vậy mà sắp thành thân rồi, ngày tháng trôi qua thật nhanh!”

Liên Ngữ Tương xanh mặt trừng mắt nhìn nàng.

“Ai nha, sao ở đây lại có tay nải?” Liên Tam ngạc nhiên kêu lên, tinh mắt lấy từ gầm giường ra một tay nải

màu đen nặng trịch, thò tay vào trong —— tất cả là đồ trang sức.

Liên Ngữ Tương cảm thấy trước mắt tối đen.

“Nhị tỷ tỷ, tay nải này…” Liên Tam có vẻ khó hiểu, không đợi Liên Ngữ Tương mở lời, nhanh chóng mở

toang. Quả nhiên, toàn bộ đồ trang sức bằng vàng ròng, đá quý, mỗi món

đồ đều cực kì tinh xảo, đáng giá. “Ai nha! Đây chẳng phải là đồ

trang sức của Nhị tỷ tỷ sao? Chẳng lẽ nha hoàn trong phòng tỷ vụng trộm

giấu đi, nhân cơ hội tỷ xuất giá sau này lấy đi?”

Liên Ngữ Tương căm tức nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Không phải.”

“Vậy sao mấy thứ này lại ở đây?” Hiển nhiên Liên Tam không nhận được câu giải thích hợp lý sẽ không bỏ qua.

Trong đầu Liên Ngữ Tương nhanh chóng xoay chuyển, trên mặt cố nặn ra nụ cười, “Muội muội hiểu lầm rồi. Ta… có mấy cái nha hoàn đến tuổi, lần này do tổ mẫu

làm chủ thả họ ra ngoài xuất giá. Vốn dĩ thưởng đồ cho các nàng đều có

tiền lệ, làm theo là được, ta cũng không thể thưởng quá nhiều. Có điều

mấy nha hoàn này hầu hạ ta từ nhỏ, nghĩ đến tình cảm mấy năm nay, ta

không thể bạc đãi các nàng, vì thế chọn lựa ít trang sức kha khá, coi

như thêm trang cho các nàng ấy. Sau này… ta xuất giá, mấy ngày nay không gặp các nàng, lại sợ đến bên kia quy củ chặt chẽ nên ta giấu trang sức

dưới giường, để các nàng ấy tự vào lấy.”

Nói một tràng khá trôi chảy, vừa có lí lại có tình, Liên Ngữ Tương thở dài một

hơi. Ai ngờ Liên Tam “à” một tiếng thật dài, lơ đễnh cười nói với nàng: “Ta hỏi một câu thôi mà, tỷ tỷ không cần giải thích với ta nhiều như thế.”

Liên Ngữ Tương nghẹn họng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

“Nghe nói trong nhà tỷ phu tương lai có quy củ —— nam tử qua tuổi bốn mươi nếu không có con nối dõi được phép nạp thiếp.” Liên Tam hơi cụp mắt mỉm cười, “Đúng là tác phong của thư hương môn đệ (1), tỷ phu tương lai cũng là người

nhân phẩm xuất sắc, tính tình ôn hòa. Nhị tỷ tỷ thật có phúc.”

(1) gia tộc có dòng dõi nho học, ý chỉ người có học.

Liên Ngữ Tương giả vờ xấu hổ cúi đầu, trong lòng ghen ghét nói: Nếu thích

sao mi không gả?! Ôn Tuân kia đã hai mươi hai mà chỉ là tú tài. Chưa nói đến loại đọc sách nửa vời, nhà hắn có bốn huynh đệ đích tử, hắn đứng

thứ hai! Vừa không được sủng ái, chẳng phải trưởng tử kế thừa gia sản,

trên người không có chức quan, ngoài tiền tiêu hàng tháng trong nhà phát không có nguồn thu bên ngoài, lấy hắn có ích lợi gì? Nếu nàng gả đến

đó, có một đống chị em dâu, em gái chồng, nàng cũng bị phiền chết. Tương lai cha mẹ chồng chết phải phân gia, khéo bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà!

Chả trách mối hôn sự này đến phiên nàng, sao vợ chồng An quốc công nỡ gả Liên Tam cho nhà ấy? Liên Ngữ Tương oán độc nghĩ.

Chiếu theo

cách xử sự ngày xưa của Liên Tam, nàng đâu có kiên nhẫn giả vờ giả vịt

nói chuyện với Liên Ngữ Tương lâu đến thế? Nàng sớm giũ hết đống trang

sức ra bàn, cười lạnh ba tiếng, trực tiếp cười nhạo ý định đào hôn ngu

xuẩn của Liên Ngữ Tương!

Nhưng Liên

Tam không làm vậy. Nàng giống như một tiểu thư khuê các bình thường ngấm ngầm hại người nói vài câu với Liên Ngữ Tương. Chẳng hiểu sao Liên Ngữ

Tương không phản kích, im lặng ngồi nghe, ngẫu nhiên cứng nhắc giật giật khóe miệng xem như nở nụ cười. Trong lòng nàng ta chột dạ, không đoán

nổi rốt cuộc Liên Tam đã phát hiện hay chưa.

Liên Tam hài lòng thưởng thức dáng vẻ nàng ta đứng ngồi không yên, mắt môi cong cong phất phất tay, quay về phòng. Hành động này làm Liên Ngữ Tương đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhận đủ kiểu gây khó dễ sững sờ, chợt thấy nàng ngoái đầu lại cười, “Nhị tỷ tỷ tương lai xuất giá, đến nhà chồng phải sống thật tốt nhé, đừng mơ tưởng đến mấy thứ xa vời nữa.”

Liên Ngữ Tương yên tâm hơn —— Chắc ả thấy mình sắp xuất giá nên cảm thấy thương hại? Hừ, nghĩ như vậy cũng tốt, bớt cho mình bao nhiêu phiền toái.

Lê Hoa viện mịt mờ ánh trăng, Liên Tam ngồi trên ghế mây trong viện, đã tắm rửa sạch sẽ, ngẩng mặt lên trời ngắm trăng.

Thấy ánh

trăng tát đầy sân, Liên Tam bật cười, nửa sung sướng nửa vui vẻ khi

người gặp họa —— Ngay cả ông trời cũng đứng ở phe đối lập với Liên Ngữ

Tương, liên tục mấy ngày mây đen dày đặc, đêm nay nàng ta muốn bỏ trốn

thì sương tan, không một gợn mây.

Ngồi đến giờ tý, bên viện kia không có chút động tĩnh truyền đến, Liên Tam mệt rã

rời, ngáp một cái. Hồng Tụ không biết từ đâu chui ra, ôn nhu khuyên nhủ: “Hay là cô nương chợp mắt một lát? Nếu bên kia có tiếng động, nô tỳ lại đánh thức ngài.”

Đi theo đằng sau nàng, Lục Tụ kinh ngạc nhìn Hồng Tụ, giống như nàng ta mọc ra hai

cái mũi. Suy nghĩ Lục Tụ trong đầu như sau: cô nương rời giường khí (1)

rất lớn, ngày xưa sáng sớm đi gọi hết hống lại khuyên gần nửa canh giờ,

ngẫu nhiên còn bị đạp mấy cái. Lúc này nửa đêm đánh thức nàng, cô thật

sự


pacman, rainbows, and roller s