
ống lại, chân trần đi đến điện Tuyên
Thất quỳ tròn hai canh giờ, vẫn không được phép cho vào, chỉ có Trương
Phúc, thái giám tâm phúc của Thánh Thượng, đi ra chuyển một câu —— “Hoàng hậu thất nghi trước điện, vi phạm phẩm đức trong cung, cấm túc một
tháng không được ra khỏi cung Phượng Nghi, tự xét lại hành vi đi.”
Hoàng hậu trợn tròn mắt.
Đức phi kinh hồn táng đảm một trận, phát hiện Hoàng hậu và Nhị hoàng tử hấp dẫn phần lớn hỏa lực, cảm thấy tạm an lòng, bắt đầu sung sướng khi có
người gặp họa. Nàng ta thật sự không ngờ Hoàng hậu to gan đến thế, là
cùng một giuộc với Tề tu nghi, từ trước đến nay ả còn giả vờ cao quý, uy nghiêm, khiến nàng cười đau cả ruột!
Nàng không vui
vẻ quá hai ngày, Lưu Diên một lần nữa răn dạy Đại hoàng tử “Lỗ mãng”,
Nhị hoàng tử “Bất hảo”, Tam hoàng tử “Tầm thường”, mỗi câu đều bị sử
quan ghi lại, sợ tới mức Đức phi hoảng hốt lo sợ.
Thục phi luôn im lặng, chung quy Tam hoàng tử không phải con ruột nàng. Bất
luận nó có phải con Thánh Thượng hay không, đều không liên quan đến
nàng. Tam hoàng tử bị mắng nàng cũng không khó chịu —— chung quy Thánh
Thượng đâu nói sao, đúng không? Tam hoàng tử chính là đứa bình thường
nhất, vô dụng nhất trong mấy anh em.
Từng vô số lần,
trong bài vở, Tam hoàng tử tụt hậu xa, không theo kịp tiến độ bài học,
trong lòng nàng ác ý nghĩ tám phần do di truyền huyết thống đê tiện của
mẹ đẻ nó, nó mới ngu xuẩn như thế! Những lúc này, nàng quên mất thân
phận thứ nữ của mình, quên mẹ ruột mình còn không bằng con người “đê
tiện” trong miệng nàng.
Có đôi khi rất nhiều chuyện
không thể giải thích rõ. Chuyện liên quan đến hậu cung và hoàng tự, đám
triều thần thông minh hơn hẳn, mắt thấy Thánh Thượng từng ngày từng ngày bất mãn với các hoàng tử, đứa “con ruột” duy nhất lập tức bại lộ, mặc
dù chỉ là một công chúa.
***
Dù
sao Lâm An nằm cách xa kinh đô, tin tức không truyền tới nhanh như vậy.
Đến khi vợ chồng Liên Tam gia biết việc này thì sự việc đã ngã ngũ: Phụ
thân Đức phi bị cách chức vì tội tham ô, mấy đại thần họ Quách có thế
lực trong triều liên tục bị giáng cấp, chỉ có Tần gia phía sau Thục phi
thu dưỡng hoàng tử bình yên vô sự.
Hai vợ chồng Liên Tam gia choáng váng, con gái ruột của bọn họ sao tự dưng biến thành huyết mạch duy nhất của Thánh Thượng?
Dù là trước đó từng nghe An quốc công giải thích, cả hai vẫn không thể tin nổi. Con gái bảo bối họ nuông chiều từ bé, tính cách kỳ lạ, quái đản,
ngó mặt nào cũng thấy chẳng dính dáng gì đến ngôi vị hoàng đế nha!
Liên Tam gia cảm thấy lo sợ, phụ thân lại không ở bên cạnh, đành lặng lẽ đi
tìm lão tộc trưởng Liên Khâm, đức cao vọng trọng nhất trong tộc, thương
nghị.
Lão tộc trưởng luôn ở Giang Nam, khi Liên Ngữ
Hàm sinh ra ông chưa từng chính mắt nhìn thấy, vì thế sau khi tin đồn
xuất hiện, ông vẫn ôm hoài nghi. Tuy ông cao tuổi nhưng đầu óc còn minh
mẫn, nhanh chóng liên tưởng đến các dấu vết để lại, tiếp đó ông nhận
được tin An quốc công gửi từ kinh đô đến, cuối cùng hiểu hết trò mèo bên trong.
Lão nhân gia đã hơn chín mươi tuổi, thị lực
không tốt, nhưng tai còn linh hoạt, nghe Liên Tam gia trình bày lo lắng
xong, ông vuốt chòm râu bạc cười ha ha, “Đây là chuyện tốt!”
Liên Thế Giác im lặng, Đại bá ngài thật nghĩ thoáng…
“Thế Giác à, cháu nên nghĩ thoáng một chút.” Lão tộc trưởng bắt đầu khuyên, lời nói thấm thía đầy tình cảm, “Lúc trước lão hòa thượng Vô Vấn của Vân Lâm thiền tự có đến thăm ta, nói
với ta mấy chuyện, đại ý là phần mộ tổ tiên nhà chúng ta bốc khói xanh,
tiếp theo có thể mấy đời hiển quý (chức tước cao)! Lúc ấy trong lòng ta còn nhủ thầm, lão hòa thượng điên rồi phải không, ai ngờ qua một thời gian, lời này biến thành sự thật.”
“Theo ý ta a, Thánh Thượng nguyện ý dâng giang sơn cho khuê nữ cháu là việc
vui, cháu chớ buồn phiền mà nghe tiếp đây. Con bé nhà cháu tính ham
chơi, có ngồi long ỷ cũng không ngồi mấy năm. Thánh Thượng là anh minh
có quyết đoán, lấy giang sơn làm sính lễ, nếu Hàm nha đầu không muốn làm nữa, ngài ấy có thể làm gì con gái cháu?”
Ông cụ cười toàn thấy răng, không thấy mắt, “Ai nha, nghĩ lại thật khiến ta cao hứng! Ta cũng là Đại gia gia của hoàng đế!”
Liên Tam gia nghe mà ngạc nhiên, cuối cùng sờ mũi cười ngây ngô, “Con gái ta sắp làm nữ hoàng!”
Dạo này Hoàng hậu vạn sự như ý, bước đi lả lướt như mang theo gió, ngay cả
nhìn thấy Đức phi, đối thủ một mất một còn, cũng không thấy chướng mắt
như xưa. Từ trên xuống dưới Quách gia cũng cực kỳ vui sướng, nếu tương
lai Nhị hoàng tử có thể kế thừa đại thống, nhà họ Quách sẽ là nhà bên
ngoại của đế vương, vinh quang đạt tới đỉnh cao!
Nhất là mẫu thân Quách Hoàng hậu, cả đời bà ta bị chị dâu đại trưởng công
chúa đè đầu, nếu cháu ngoại bà có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế, đại
trưởng công chúa là cái thá gì! Dường như bà đã nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp đại trưởng công chúa Dương Hạ ngày xưa kiêu căng, phách lối, nay
khúm núm cẩn thận lấy lòng trước mặt bà ta.
Nhưng cảm giác vui mừng này không kéo dài lâu. Một ngày nọ, Quách lão phu nhân do con dâu đỡ tản bộ tiêu thực trong