
o phu nhân,
dường như không định giữ lại người sống. Rõ ràng là giận chó đánh mèo,
lỗi rơi xuống đầu mình, nhưng mình là con dâu, không thể không thuận
theo.
Lại nói đến trong cung, vốn dĩ lời đồn đại được truyền ra từ trong cung, nhưng ban đầu chỉ lưu truyền giữa đám cung
nhân, phi tần hậu cung không hay biết. Đợi đến khi nó đi hết một vòng,
truyền ngược lại cung cấm thì đối với Hoàng hậu và Đức phi mà nói không
khác nào sét đánh giữa trời quang.
Hoàng hậu vừa nhận được thư tẩu tử tự tay viết thì còn cười nói với Đại cung nữ tâm phúc một câu: “Mẹ với chị dâu cứ lo bò trắng răng, dù lời đồn này có truyền khắp toàn bộ
kinh đô, vậy cần có người tin chứ. Tề tu nghi là thân phận gì, ta là
thân phận gì!”
Thời điểm Đức phi nghe được tin
xêm xêm Hoàng hậu, nhưng nàng ta ý thức được tính nghiêm trọng của việc
này hơn Hoàng hậu. Suy trước tính sau, nàng đề bút viết thơ về nhà, xin
sự giúp đỡ của phụ thân Hộ bộ Thượng thư.
Chỉ có Thục phi, khi nghe nói việc này thì trái lại thở phào. Trước đây, cảm giác
lo lắng như có con dao treo lơ lửng trên đỉnh đầu, chẳng biết lúc nào sẽ rớt xuống, cũng không biết sẽ cắt mất bộ phận nào trên cơ thể. Nay dự
cảm của nàng trở thành sự thật, nàng cần nghĩ cách giải quyết, cảm thấy
còn vững tâm hơn mấy ngày trước mộ chút.
Tin đồn dần
dần khuếch tán, phần lớn quan viên trong triều là quan văn, nhưng không
ai dám bàn luận, cũng ra lệnh cấm người thân nghị luận việc này. Vụ tai
tiếng của hoàng thất, bất kể là thật hay giả, đều không phải là thứ
người ngoài có thể tùy ý bàn tán, càng biết nhiều thì —— chết sớm.
Chẳng qua, tuy rằng đám triều thần đều biểu hiện ra vẻ “Ta chưa nghe thấy gì
hết”, nhưng lỗ tai đều vểnh thật cao, hai mắt sáng ngời hữu thần nhìn
chằm chằm tiến triển trong cung.
Lưu Diên quả nhiên không khiến mọi người thất vọng.
Ngày thứ hai sau khi Hoàng hậu và Đức phi biết tin, Thánh Thượng triệu Lâm
đại nhân, viện phán Thái Y viện, vào cung bắt mạch bình an. Lâm Viện
phán nấn ná hồi lâu trong cung Vị Ương. Cùng lúc đó, ba vị hoàng tử cùng nhau đi tới cung Vị Ương, nói là đến vấn an công chúa Vĩnh Ninh, lúc đi ngang qua điện Tuyên Thất thì vào vấn an phụ hoàng.
Ngày thứ hai gió êm sóng lặng, Lâm Viện phán kín miệng như vỏ trai, mặc mọi
người tò mò như thế nào cũng không cạy nổi, ai hỏi ông tình hình cụ thể, ông đều hài hước đánh Thái cực. Thần thần bí bí càng chọc người ta ngứa ngáy, tin đồn bên ngoài liên tục thay đổi. Thậm chí còn có sòng bạc
ngầm đoán kết cục, đổ đến cùng hoàng tử nào mới là con ruột Thánh
Thượng, hay tất cả đều không phải.
Ngày thứ ba, ngày
thứ tư, ngày thứ năm… Lưu Diên không kiềm chế quá lâu, rất nhanh, tin
tức Đại hoàng tử Nhị hoàng tử Tam hoàng tử bị răn dạy như mọc thêm cánh
bay khỏi tường cung cấm, nhất là Nhị hoàng tử, đích tử của Hoàng hậu,
trong lúc bị nghiêm khắc phê bình vì bài vở, bị Thánh Thượng mắng một
câu trước mặt mấy vị Đại học sĩ: “Đứa con này chẳng giống Trẫm!”
Toàn kinh đô tỉnh ngộ.
Hoàng hậu ôm Nhị hoàng tử khóc chết đi sống lại, chân trần đi đến điện Tuyên
Thất quỳ tròn hai canh giờ, vẫn không được phép cho vào, chỉ có Trương
Phúc, thái giám tâm phúc của Thánh Thượng, đi ra chuyển một câu —— “Hoàng hậu thất nghi trước điện, vi phạm phẩm đức trong cung, cấm túc một
tháng không được ra khỏi cung Phượng Nghi, tự xét lại hành vi đi.”
Hoàng hậu trợn tròn mắt.
Đức phi kinh hồn táng đảm một trận, phát hiện Hoàng hậu và Nhị hoàng tử hấp dẫn phần lớn hỏa lực, cảm thấy tạm an lòng, bắt đầu sung sướng khi có
người gặp họa. Nàng ta thật sự không ngờ Hoàng hậu to gan đến thế, là
cùng một giuộc với Tề tu nghi, từ trước đến nay ả còn giả vờ cao quý, uy nghiêm, khiến nàng cười đau cả ruột!
Nàng không vui
vẻ quá hai ngày, Lưu Diên một lần nữa răn dạy Đại hoàng tử “Lỗ mãng”,
Nhị hoàng tử “Bất hảo”, Tam hoàng tử “Tầm thường”, mỗi câu đều bị sử
quan ghi lại, sợ tới mức Đức phi hoảng hốt lo sợ.
Thục phi luôn im lặng, chung quy Tam hoàng tử không phải con ruột nàng. Bất
luận nó có phải con Thánh Thượng hay không, đều không liên quan đến
nàng. Tam hoàng tử bị mắng nàng cũng không khó chịu —— chung quy Thánh
Thượng đâu nói sao, đúng không? Tam hoàng tử chính là đứa bình thường
nhất, vô dụng nhất trong mấy anh em.
Từng vô số lần,
trong bài vở, Tam hoàng tử tụt hậu xa, không theo kịp tiến độ bài học,
trong lòng nàng ác ý nghĩ tám phần do di truyền huyết thống đê tiện của
mẹ đẻ nó, nó mới ngu xuẩn như thế! Những lúc này, nàng quên mất thân
phận thứ nữ của mình, quên mẹ ruột mình còn không bằng con người “đê
tiện” trong miệng nàng.
Có đôi khi rất nhiều chuyện
không thể giải thích rõ. Chuyện liên quan đến hậu cung và hoàng tự, đám
triều thần thông minh hơn hẳn, mắt thấy Thánh Thượng từng ngày từng ngày bất mãn với các hoàng tử, đứa “con ruột” duy nhất lập tức bại lộ, mặc
dù chỉ là một công chúa.
***
Dù
sao Lâm An nằm cách xa kinh đô, tin tức không truyền tới nhanh như vậy.
Đến khi vợ chồng Liên Tam gia biết việc này thì sự việc đã ngã ngũ: Phụ
thân Đức phi bị cách chức vì tội tham ô, mấy đạ