Thiên Đường

Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325060

Bình chọn: 9.00/10/506 lượt.

à ác không sao xua tan, cứ dồn lên trên mắt,

khiến cô muốn vỡ òa trong nước mắt. Vì thế, cô bắt chuyện với Tiểu Mạnh. Cô biết được Tiểu Mạnh vừa mới tốt nghiệp không lâu nên rất tò mò.

“Vậy vì sao không tìm công việc khác mà

lại làm lái xe? Cậu trẻ tuổi như vậy cơ mà. Đương nhiên tôi không coi

thường công việc này, tôi chỉ cảm thấy cậu có thể có những chọn lựa tốt

hơn thôi.”

Tiểu Mạnh mỉm cười, hơi xấu hổ: “Chuyện

học hành của em không tốt, không tìm được những việc như vậy, lại ngại

công việc quá vất vả, haiz, ngày đó em thật không hiểu chuyện. Bố em vốn là lái xe của anh Đông, sau này anh Đông bảo em làm lái xe cho anh ấy,

rồi giúp bố em tìm việc khác. Anh ấy dùng xe không nhiều, vì thế còn bảo em phải tận dụng thời gian học thêm một vài thứ khác.”

Lộ Nghiên không ngờ Trần Mặc Đông còn có

mặt như vậy. Cô cẩn thận ngẫm lại thấy mình chưa từng hiểu anh, không

biết vì nguyên nhân gì lại ngu ngơ trở thành người phụ nữ bên cạnh anh – có lẽ nên nói là một trong số những người phụ nữ bên cạnh anh. Lộ

Nghiên nghĩ mãi vẫn không thấy điểm gì ở mình đã hấp dẫn anh. Dung mạo?

Dáng người? Tính cách? Lộ Nghiên không thông minh nhưng cũng không ngốc, không keo kiệt cũng không quá phóng khoáng, không dũng cảm cũng không

nhát gan, nói đi nói lại chỉ là một người bình thường, không thể hiểu

nổi Trần Mặc Đông.

“Trần Mặc Đông bình thường là người thế nào?” Lộ Nghiên buột miệng nói ra, nhưng sau đó lại có chút hối hận khi hỏi vấn đề này.

“Ông chủ của bọn em tuyệt đối là một

người tốt. Làm việc không cứng nhắc, đối nhân xử thế thì hòa nhã, quan

trọng nhất là anh ấy đặc biệt có tài. Em luôn nghe người khác nói rằng

anh ấy rất nghiêm túc. Nhưng làm gì có chuyện đấy, ông chủ của bọn em

chỉ như vậy khi đang suy nghĩ thôi, còn tính cách anh ấy rất vui vẻ.”

“Cậu cũng khá hiểu ông chủ của mình đấy

chứ.” Lộ Nghiên phụ họa. Cô bỗng nghi ngờ người mà Tiểu Mạnh miêu tả kia liệu có phải Trần Mặc Đông cô biết không.

Lộ Nghiên quyết định không về nhà nữa, chuyển hướng đi Hyatt.

Miếng vải băng trên chân đã rơi mất, tuy

miệng vết thương vẫn mở, nhưng cơ bản đã không đau nữa. Lúc tới bàn làm

việc của Triệu Phàm, cô thấy Triệu Phàm đang ngẩn người nhìn một bức

ảnh, đó là bức ảnh tập thể họ chụp hồi năm nhất đại học, khi vừa hoàn

thành nghĩa vụ quân sự, Lộ Nghiên cũng có một tấm.

Lộ Nghiên trêu chọc Triệu Phàm ‘nhìn hoa

buộc, nghĩ tới xuân xanh’, rồi bảo anh phải mau tìm bạn gái, nếu không

chuyện kìm nén lâu dài có thể sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe và xu hướng giới tính. Triệu Phàm nghe vậy chỉ biết lườm cô một cái.

“Trần Mặc Đông đi rồi mới nhớ đến anh đây.” Giọng nói đầy trách móc.

“Đừng bảo với em là anh ghen nhá, như vậy sẽ khiến sự tưởng tượng của em phát triển đấy.”

Lộ Nghiên thấy Triệu Phàm không có ý định phản bác mình.

“Em muốn quay lại làm việc. Anh xem có gì phù hợp với người nửa tàn tật như em không, mấy ngày cũng được, chân em chắc cũng sắp khỏi hoàn toàn rồi.”

“Thật sự muốn làm việc hay muốn lấy cớ công việc để phân tán tinh thần từ phía nào đó?”

“Sao hôm nay anh nói nhiều thế? Có gì nói thẳng được không, em chán kiểu nói hàm ý ẩn ý lắm.” Lộ Nghiên sốt ruột, ngay cả cách nói địa phương cũng lôi ra.

“Đúng là không thể động vào em, được người ta nuông chiều ngày càng ngang ngược rồi. Em không sợ mình mau già à?”

“Anh mới mau già ấy.” Cô nói xong còn đi tới nhéo tay Triệu Phàm.

“Em đến là để mang cơn tức giận tới cho

anh sao? Ai lại vừa đắc tội với em rồi.” Lộ Nghiên nhìn dáng vẻ như anh

đây đã hiểu rõ mọi chuyện của Triệu Phàm càng thêm tức giận, quay người

bước đi, ngay cả tạm biệt cũng không chào.

Lộ Nghiên chậm rãi về nhà, trong đầu hồi

tưởng lại thời gian mấy ngày nay ở cùng Trần Mặc Đông. Đó không phải là

nhớ nhung, cô chỉ cảm thấy có chút lạ lùng.

Nhớ lại cuộc sống của hai người, những cuộc trò chuyện của hai người càng khiến Lộ Nghiên cảm thấy không hiểu được chính mình.

Nếu ai đó nói lời ẩn ý, sự nhạy cảm của

Lộ Nghiên sẽ xuất hiện, nhưng đa số cô đều không thể hiểu rõ ý tứ trong

đó, vì xưa nay cô luôn suy nghĩ theo con đường thẳng thắn. Đối với câu

nói của Triệu Phàm, Lộ Nghiên đương nhiên hiểu anh nói gì, cô hối hận

lúc đó mình đã quay người chạy trốn, giống như cô gái nhỏ xấu hổ bị vạch trần chỉ có thể trốn chạy. Tuy nhiên, Lộ Nghiên lại không thừa nhận

mình ở trong tình cảnh đó.

Lần trước Trần Mặc Đông nói “anh sẽ không giống người khác dỗ dành em như vậy”. Cô đã tự hỏi nhiều lần vẫn không

hiểu, lẽ nào anh biết gì đó, hay là hôm trước Triệu Phàm nói gì với anh, Lộ Nghiên có chút nghi hoặc. Cô thừa nhận trong chuyện này mình hơi

nhạy cảm, nhưng đôi khi chính mình cũng khó khống chế được suy nghĩ của

bản thân. Sự nghi ngờ và bất ổn khiến Lộ Nghiên cảm thấy rất nóng lòng

sốt ruột.

May mà lời nói của Trần Mặc Đông luôn khiến cô thấy lạ thường khó hiểu, có lẽ quen rồi sẽ ổn, Lộ Nghiên tự an ủi mình như vậy.

Công việc gần đây của Lộ Nghiên rất nhẹ

nhàng. Hiện tại đang vào mùa ít khách của Hyatt nên cô khá nhàn rỗi. Gần đây cô say mê một bộ phim truyền hình được chuyển t


Polaroid