
nhẫn
của Lộ Nghiên chính là nguyên nhân khiến hai người một lần nữa đến đây.
Buổi tối Lộ Nghiên mất chiếc nhẫn đã
thành thật báo cáo với Trần Mặc Đông, Trần Mặc Đông không nói gì, nhưng
với sự phục vụ ân cần của Lộ Nghiên sau đó anh cũng không thèm để ý. Tuy Lộ Nghiên cảm thấy anh rất nhỏ mọn nhưng tự biết mình đuối lý nên với
sự bàng quan của anh, cô cũng chọn lựa cách không để ý, vẫn tiếp tục sự
ân cần của mình.
Cô vốn nghĩ tùy tiện chọn mua một chiếc
nhẫn đeo lên là được, dù sao chiếc nhẫn cũng chỉ là một thứ đồ trang sức hình thức, nhưng Trần Mặc Đông lại khăng khăng mua một đôi.
Ở cửa hàng, trên danh nghĩa là Lộ Nghiên
chọn nhẫn, nhưng quyết định cuối cùng vẫn là Trần Mặc Đông. May mà thẩm
mỹ của Trần Mặc Đông trên Lộ Nghiên, thứ anh chọn tuy cô không thích
nhưng cũng không đến mức ghét.
“Em thật sự không cố ý làm mất. Ai ngờ nó rơi khỏi tay mà không biết.” Trên đường về, Lộ Nghiên vẫn giải thích.
Hôm đó, mấy bạn học cấp ba kéo cô ra ngoại thành chơi, mọi người chơi
vui vẻ đến mức quên hết mọi việc. Ở một tảng đá chỗ nước cạn, có một
mảng cát khô, mấy người tụ tập lại như trẻ con cùng nhau nghịch cát,
chiếc nhẫn của Lộ Nghiên không biết tuột khỏi tay từ khi nào cô cũng
không biết. Vốn dĩ chiếc nhẫn kia đeo hơi lỏng, cô nghĩ mùa hè ngón tay
sẽ to ra nên cũng không để ý nó, ai ngờ nó lại mất vào mùa hè.
Đến ngã tư đường vừa đúng lúc đèn đỏ,
Trần Mặc Đông bình tĩnh dừng xe, quay đầu nhìn Lộ Nghiên, chìa bàn tay
phải, ba ngón tay gập lại, ngón trỏ và ngón giữa hơi nhô ra. Lộ Nghiên
nhìn biểu cảm thanh thản tự nhiên của Trần Mặc Đông, chỉ có vùng quanh
lông mày hơi nhíu lại, mà động tác trên tay nhìn rất giống cử chỉ của
người có ý đồ xấu. Lộ Nghiên bất chấp nhoài đầu về phía trước Trần Mặc
Đông.
“Anh muốn đánh thì đánh đi, nhưng tiền
thuốc do anh trả đấy.” Lộ Nghiên tỏ vẻ anh hùng, nhưng lúc này trong
lòng lại thầm chửi rủa Trần Mặc Đông vô số lần.
Nhưng Trần Mặc Đông chỉ hôn thật sâu
chiếc cằm của Lộ Nghiên, đầu óc cô choáng váng, cuối cùng cũng hiểu thế
nào là cảnh giới cao nhất của ‘trong nhu có cương’ và nụ cười chứa dao
giết người. Mãi đến khi phía sau có tiếng còi xe, hai người mới dừng
lại, khuôn mặt Lộ Nghiên vì bị phản ứng của sinh lý và tâm lý thiêu đốt
đỏ bừng lên.
“Sao anh lại ở nơi công cộng thế này mà
trêu chọc con gái nhà lành, không, là phụ nữ nhà lành chứ.” Lộ Nghiên
bình tĩnh bộc lộ tâm tư.
“Anh thấy đây là nơi cá nhân mà.”
Lộ Nghiên suy nghĩ lời anh nói cũng thấy đúng, rõ ràng họ đang ở trong xe của mình.
“Nhưng vừa nãy người ở trong hai chiếc xe phía trước và phía sau đều nhìn thấy rồi.”
“Vậy thì sao chứ?”
“Chẳng phải anh vẫn luôn ghét có những động tác thân mật trước mặt người lạ sao?”
“Hành động vừa rồi mà cũng coi là động
tác thân mật sao?” Trần Mặc Đông nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc. Lộ
Nghiên bị đánh bại, quyết định không tranh luận với anh nữa, dù sao kết
quả luôn là cô bị khuất phục.
Thật ra không phải Trần Mặc Đông từng nói như vậy, nhưng Lộ Nghiên biết Trần Mặc Đông là người có nề nếp, anh
không thích biểu lộ tình cảm yêu đương trước mặt người khác. Lộ Nghiên
cũng là người như vậy, vì thế hai người đều luôn giữ khoảng cách hợp lý
khi ở bên ngoài, đương nhiên cũng có khi khó kìm nén được cảm xúc, ví dụ như khi hai người đi nghỉ nước ngoài, bên cạnh bờ biển đã ôm hôn nhau.
Nhưng những lúc như vậy rất hiếm, còn đa số những cảnh tình cảm đều diễn ra ở nhà. Trong cuộc sống, đa số lần hai người tiếp xúc thân mật bên
ngoài đều xuất phát từ mục đích không tốt đẹp gì, ví dụ như khi đi siêu
thị, Lộ Nghiên cần Trần Mặc Đông dìu đỡ, mà Trần Mặc Đông lại cần Lộ
Nghiên dẫn đường, nói chung đều vì mục đích giúp đỡ lẫn nhau.
Lộ Nghiên lấy hết tất cả đồ trang sức từ
ngăn kéo ra, cô tự hỏi có khi nào mình đã đặt chiếc nhẫn vào đây mà quên mất không. Những chuyện thế này không phải chưa từng xảy ra nên cô vẫn
vô cùng hi vọng sẽ tìm lại được chiếc nhẫn trước kia.
Đồ trang sức của cô đa số đều do Trần Mặc Đông tặng, trong đó có rất nhiều dây chuyền. Dường như anh hiểu rõ cô
không thích ngọc trai hay đá quí, nên chỉ mua một đôi khuyên tai có hình dáng trừu tượng, duyên dáng tặng cô. Có điều ký ức của anh hình như
luôn lưu lại rất ngắn, anh chỉ có thể nhớ thứ đồ cuối cùng mình tặng cô, vì thế thường nghe thấy từ miệng Trần Mặc Đông câu “Sợi dây này rất hợp với em”, hoặc “Cái này rất đẹp, mua khi nào vậy?”. Mỗi lần nghe thấy
vậy, Lộ Nghiên đều hoài nghi khả năng những thứ đồ này là do người khác
mua hộ anh, dần dần chuyện thế này xảy ra càng nhiều, câu trả lời của Lộ Nghiên cũng biến hóa theo, hồi đầu cô còn trả lời: “Không phải mua đâu, là có con heo đem tặng đấy.”, kèm theo ánh nhìn khinh bỉ, sau này cô
lại trả lời là: “Nhặt được trong đống rác”, cuối cùng chỉ mỉm cười lịch
sự nói: “Cảm ơn đã khen.”
Lúc Trần Mặc Đông bước vào nhà, Lộ Nghiên đang nhìn ngắm sợi dây Thẩm Tiếu tặng, cô chưa từng đeo nó nhưng mỗi
lần mở hộp trang sức đều nhìn ngắm nó trước rồi mới cầm đến thứ đồ trang sức khác.
“Sao chưa từng thấy em đeo nó vậy?”
“