
ang cầm hai con gấu teddy nói gì đó. Dường như tất cả những gì lúc nãy đều là ảo giác, Lộ Nghiên
tua đoạn băng đi một chút, rồi ấn tạm dừng. Sau khi bỏ qua một số chuyện sau lúc Thẩm Nham bước vào, cô lại bắt đầu mở tiếp, Thẩm Tiếu vừa mới
dừng vấn đề về những thí nghiệm của cô ấy, đã chuyển sang nói về chuyện
quà cưới.
Lộ Nghiên xem cả cuộn băng, cô dừng lại ở hình ảnh bóng người mở cửa. Đã hơn một năm rồi, dường như rất dài,
nhưng tất cả hồi ức lại như ở ngay trước mắt. Tuy ở trong cuốn băng chỉ
thấy một phần diện mạo, nhưng Lộ Nghiên có thể cảm nhận được Thẩm Nham
đã thay đổi theo hướng chín chắn.
Cô cảm thấy mình rất buồn cười. Hành động này như thể tế lễ đoạn tình cảm trước kia của mình, và còn vì sự tiếc
nuối cuộc sống hiện tại. Nhưng dường như điều đó không đúng, có thể cô
chỉ đơn thuần hoài niệm. Dù sao Lộ Nghiên vẫn cảm thấy hành động của
mình rất ngu ngốc.
Lộ Nghiên nghe thấy tiếng mở cửa, cô đánh rơi chiếc điều khiển trong tay, trong đầu như có một tiếng động thức
tỉnh, Lộ Nghiên nhanh nhặt điều khiển lên, ấn nút tắt máy, như thể mình
làm chuyện gì trái với lương tâm.
Tất cả vẫn như bình thường, Trần Mặc Đông đi tắm, Lộ Nghiên nấu cơm trong bếp. Rất nhiều lần, Lộ Nghiên đều hỏi
Trần mặc Đông muốn ăn gì, nhưng câu trả lời luôn là “Tùy ý em”, hoặc là
“Gì cũng được”, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ăn cơm tối, Lộ Nghiên không kiềm chế
được, ngẩng đầu ngắm nhìn Trần Mặc Đông, thần sắc anh có chút uể oải,
còn những thứ khác đều bình thường.
Lộ Nghiên kể cho anh nghe chuyện cười giờ nghỉ trưa hôm nay Vu Vân Trạch kể cho mọi người, rồi nói tới một đôi
học sinh cấp ba yêu nhau mà cô nhìn thấy ở bến xe điện ngầm. Lộ Nghiên
nói đến mức miệng lưỡi khô lại, cô cảm thấy vừa mệt vừa vô vị, cô không
chắc Trần Mặc Đông có nghe không, anh chỉ lặng lẽ uống từng ngụm canh mà không hề trả lời.
“Hôm nay sao em nói nhiều vậy?” Đây là
một câu dài nhất của Trần Mặc Đông kể từ khi anh về tới nhà. Nhưng rõ
ràng không phải anh hỏi cô, mà chỉ là kể sự thật, Lộ Nghiên không nhất
thiết phải trả lời.
“Em không sợ nước bọt phun lên món ăn à?” Trần Mặc Đông ác ý bổ sung thêm một câu, nhưng khẩu khí lại như thể
“Vấn đề nói chuyện của bữa cơm hôm nay cũng không tệ đâu.”
Lộ Nghiên đang xếp một túi vải cho tay
nắm cửa phòng ngủ, cô muốn tận dụng vải để làm một chiếc hộp kim chỉ
hình quả trứng, mãi đến mười giờ mới cắt được những đường nét cơ bản, cô định ngày mai sẽ ghép lại, thêm bọt biển mỏng nữa là sẽ hoàn thành.
Chắc hẳn Trần Mặc Đông sẽ bận đến muộn, Lộ Nghiên đem đồ ra bày bừa bộn
trên sô pha, quay người vào nhà tắm.
Lộ Nghiên mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm,
đứng trước cửa phòng làm việc của Trần Mặc Đông, tay bưng cốc sữa. Chiếc váy này là quà cưới Trần Nhiễm Mộng tặng, không biết bà cố ý hay do gu
thẩm mĩ của bản thân, bà chọn một chiếc váy ngủ cực mỏng, có thể nhìn
thấy cơ thể lấp ló bên trong, dây vai rất dài, kết hợp với đường viền ở
ngực làm hở ra nửa bộ ngực. Sau khi nhận món quà này, Lộ Nghiên nhét nó
tận sâu trong tủ quần áo. Bước từ phòng tắm ra, nhìn thấy Trần Mặc Đông
trong bức ảnh trên bàn, tuy không cười tươi rực rỡ nhưng hai hàng lông
mày giãn ra, Trần Mặc Đông hôm nay đã “u ám” hơn rất nhiều. Đang nghĩ
vậy, đúng lúc Lộ Nghiên mở tủ tìm quần áo, nhìn thấy chiếc váy ngủ này,
không hiểu sao Lộ Nghiên lại muốn “dụ dỗ” Trần Mặc Đông. Đây cũng coi
như tìm cảm hứng vợ chồng, Lộ Nghiên tự mình tìm lý do, sau khi mặc đồ
bèn thắt ngắn dây vai lại, chỉnh sửa chiếc váy để mình có thể chấp nhận
được.
Lộ Nghiên gõ nhẹ cửa rồi bước vào, Trần
Mặc Đông từ máy tính ngẩng đầu liếc nhìn, chỉ vài giây ngừng lại, rồi
bắt đầu quay lại làm việc. Hành động này của Trần Mặc Đông khiến Lộ
Nghiên không biết làm sao, đồng thời cảm thấy mình vô cùng buồn cười,
mặt càng lúc càng nóng. Nhưng đã như vậy rồi thì cứ thêm một chút mặt
dày nữa, Lộ Nghiên đặt cốc sữa bên bàn làm việc.
“Uống cái này đi.” Giọng nói gượng gạo.
Lộ Nghiên nói xong, không đợi Trần Mặc
Đông trả lời, xoay người rời đi, không ngờ Trần Mặc Đông đứng dậy ôm cô
ngồi xuống. Lộ Nghiên hoảng hồn, ra sức túm lấy vạt áo trước của Trần
Mặc Đông.
Trần Mặc Đông lấy chiếc áo vest phía sau, choàng lên người Lộ Nghiên, sau đó tiếp tục vùi đầu làm việc. Lộ Nghiên dịu dàng ngồi trong lòng Trần Mặc Đông, đầu gối trên vai anh, tay
nghịch chiếc cúc áo anh. Mỗi một chiếc áo của Trần Mặc Đông đều có hàng
cúc với hình thức rất tinh xảo và đẹp. Lộ Nghiên nghi ngờ khi chọn sơ
mi, anh chỉ quan tâm đến cúc áo. Căn phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng
mới có tiếng click chuột. Sau đó, Lộ Nghiên cảm thấy buồn ngủ, ngay cả
việc chống đỡ mở mí mắt cũng khó khăn.
Lộ Nghiên nhích người, cô đã ngồi tê cả người mà Trần Mặc Đông vẫn không có phản ứng gì, quả nhiên là người cuồng làm việc.
“Vẫn chưa làm xong à?”
Trần Mặc Đông liếc nhìn Lộ Nghiên cười,
Lộ Nghiên lúc ấy mới nhận ra câu nói của mình có ý nghĩa khác, nhất là
trong cảnh đêm sâu tĩnh mịch, thời khắc dòng tình bắt đầu rung động.
“Cái này làm xong rồi, còn cái sau nữa.”
Nụ cười của Trần M