
Chấn Phi hút thuốc, nhưng thỉnh thoảng cũng thấy
Mạc Thiệu Khiêm hút một điếu. Lúc ấy mà có tôi ở bên, hắn thường lịch
thiệp hỏi:
- Được không?
Giờ tôi mới để ý, thì ra Mộ
Chấn Phi cũng là con nhà gia giáo, tử tế. Nghĩ lại mới thấy anh ta làm
gì cũng chắc chắn, từ tốn, tự tin, chắc hẳn gia đình anh ta phải thuộc
tầng lớp trung lưu trở lên. Sở dĩ trước kia tôi không hay để ý là bởi
lần nào tụ tập cũng chèo kéo theo cả đám người nên tôi cũng không rảnh
để săm soi.
Nhận được cái gật đầu của tôi, Mộ Chấn Phi mới châm
lửa. Khói thuốc nhè nhẹ bay, bốc lên dìu dịu, anh ta ngồi cuối chiều
gió, cách tôi khá xa. Mùi thuốc lá đem lại cho tôi một cảm giác quen
thuộc mà bải hoải, hình như có lần đang ngủ say chợt choàng tỉnh giữa
đêm thâu, thấy đèn vẫn sáng, bèn dụi mắt đẩy cánh cửa thư phòng, tôi
thấy Mạc Thiệu Khiêm vẫn ngồi chăm chú trước máy tính hoặc đang làm gì
đó mà tôi không rõ, ngón tay hắn vẫn kẹp một điếu thuốc đang cháy dở,
thay cho tách cà phê giúp tinh thần tỉnh táo.
Tôi thấy cơ thể mình rệu rã, bèn ướm hỏi Mộ Chấn Phi:
- Em mượn vai anh dựa một lúc được không?
Anh ta dập tắt điếu thuốc, ngồi xuống cạnh tôi, tôi thả lỏng người tựa vào vai anh ta. Mộ Chấn Phi nói:
- Đừng có khóc nhè đấy nhé, em mà khóc là anh thu thêm tiền đấy!
Tôi bật cười, trong đầu nghĩ tình bạn này vững như kiềng ba chân, may thay
anh ta biết mình chẳng có ý đồ gì. Tối nay, tôi chỉ cần tìm một chỗ dựa, đã tóm được Mộ Chấn Phi rồi, nhịn anh ta đôi câu cũng đáng.
Trên trời lác đác xuất hiện vài ngôi sao, ở những nơi hiện đại hóa đến mức
trầm trọng như thành phố, bầu trời luôn bị ô nhiễm, vào ban đêm, vòm
trời lúc nào cũng ửng sắc đỏ nên những ngôi sao chỉ còn là những đốm tù
mù, nhợt nhạt, lưa thưa, mỗi nơi một ít như những hạt vừng vương vãi.
Mộ Chấn Phi hỏi tôi:
- Sao em cứ ủ rũ thế nhỉ?
Tôi toét miệng cười:
- Thế á?
Thay vì nhìn tôi, anh ta lại đưa mắt ngước nhìn những vì sao, giọng lạnh nhạt:
- Thậm chí lúc đang cười mà mắt em cũng buồn buồn.
Tôi nổi cả da gà, túm ngay lấy cổ áo anh ta, nói:
- Anh trai ơi, anh là nhân tài khoa Tự động hóa, tương lai sẽ là cha đẻ
của robot, là trụ cột của dân tộc, là niềm tự hào của quốc gia, là tấm
gương vươn lên không ngừng của trường, anh bỗng dưng phun ra mấy lời sến súa ấy, thực khiến em cảm thấy buồn nôn không tả nổi.
Anh ta thoáng lườm tôi:
- Giọng Đài Loan đấy của em mới buồn nôn ấy!
Tôi phì cười, chỉnh lại cổ áo anh ta thật phẳng phiu:
- Này, sao anh không yêu ai đi, anh mà yêu, thể nào cũng hành con nhà người ta sống dở chết dở cho mà xem.
Anh ta nói:
- Sao lại sống dở chết dở? Chẳng phải tình yêu luôn khiến người ta hạnh phúc đó sao?
Tôi lắc đầu như trống bỏi:
- Anh phải làm mấy cô ấy đau khổ tột cùng vào, có thế người ta mới nhớ
tới anh trọn đời trọn kiếp, lúc nào cũng hướng về anh, nghĩ đến anh
khiến họ phải căm hờn mà nghiến răng, gặp anh là bụng dạ nhộn nhạo khó
chịu, cả đời yêu anh mà vẫn không hay biết, sướng nhé!
Mộ Chấn Phi cười lớn, để lộ lúm đồng tiền chết người:
- Nếu thực sự yêu ai đó, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy, thà mình
anh sống dở chết dở, thà mình anh trọn đời nhớ cô ấy, nghĩ đến cô ấy là
nghiến răng nghiến lợi, thấy cô ấy là trong lòng nhộn nhạo khó chịu,
trọn đời yêu cô ấy trong thầm lặng còn hơn.
Ôi! Một người đàn ông như thế này biết tìm ở đâu đây? Tôi ứa nước mắt mất thôi.
Tôi túm lấy Mộ Chấn Phi, trơ trẽn nói:
- Thế anh yêu em ngay đi, xin anh đấy!
Mộ Chấn Phi cũng đã từng trải nhiều rồi, anh ta chẳng nói chẳng rằng, gạt tay tôi ra, buông một câu nhẹ bẫng:
- Mơ đi em!
Mười giờ tối, Duyệt Oánh đã có mặt ở ký túc xá. Lúc cô ấy về, tôi đang nằm
ườn trên giường làm bài tập tiếng Anh. Duyệt Oánh mua cánh gà nướng cho
tôi, tôi liền bật dậy ăn cánh gà. Vừa bỏ miếng cánh gà đầu tiên vào
miệng đã thấy tê rát lưỡi, cay quá! Nàng này lại chọn cho tôi loại cực
cay rồi.
Duyệt Oánh nhìn tôi nước mắt lưng tròng, bực bội nói:
- Khóc à? Sao không lấy động lực gào to lên đi?
Tôi im im gặm nốt cánh gà.
Cô nàng cốc vào trán tôi:
- Nhìn cậu kìa, chẳng qua người ta mới chỉ dẫn bạn gái đến thôi, thế mà cậu đã như sắp ngã vật ra đấy rồi!
Chưa bao giờ tôi kể cho Duyệt Oánh nghe về Tiêu Sơn, thậm chí cũng không hề
nhắc đến hai chữ Tiêu Sơn trước mặt cô ấy. Chẳng rõ tại sao cô nàng lại
biết, nàng ta xơi xơi mắng tôi:
- May lúc đấy không có cái lỗ,
tớ nghĩ nếu có, chắc cậu cũng nên đâm đầu xuống đấy đi thì hơn. Lúc ấy
chỉ muốn ném cho cậu cái gương, để cậu tự soi cái mặt thộn của mình.
Chẳng qua cũng chỉ là bạn học cấp ba, bây giờ dẫn theo một cô bạn gái
xinh xẻo thôi mà, năm xưa cậu thầm thương trộm nhớ hắn bao năm hay từng
ăn phải bả của hắn mà tự dưng mọc ra cái vẻ mất hồn, mất vía ấy hả?
Không hổ là người đã ngốn mấy vạn cuốn tiểu thuyết, thật không ngờ chút
chuyện tối nay của tôi không qua được con mắt tinh tường của Duyệt Oánh. Tôi tẽn tò hỏi:
- Sao cậu biết?
- Hứ! Mù cũng thấy,
nhìn cái bộ dạng quýnh quáng của cậu, cứ như cố diễn kịch không bằng.
Cậu tưởng cậu là Tô San San à, tưởng diễn linh tinh c