Old school Easter eggs.
Thiên Sơn Mộ Tuyết

Thiên Sơn Mộ Tuyết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325592

Bình chọn: 8.5.00/10/559 lượt.

ẫn ôm ghì lấy tôi, rất chặt. Tôi thấy khó thở bởi vòng tay ghì siết của hắn. Tôi chỉ sợ trong một

phút nóng giận, hắn sẽ dìm tôi xuống bồn tắm cho chết ngay tại chỗ, hoặc dùng khăn siết cổ cho tới khi tôi tắt thở. Mà có khi hắn sẽ quăng tôi

qua cửa sổ cũng nên… Tôi ớn lạnh, ôm chầm lấy hắn, lắp bắp trình bày:

- Em thực sự không cố ý mà… Bác sĩ nói không bôi thuốc lành sẹo lên mắt được…

Thật bất ngờ, sở dĩ cơn thịnh nộ không bộc phát như dự đoán là bởi lúc đó có tiếng di động từ bên ngoài vọng vào, muộn thế này còn gọi điện, tám

mươi phần trăm là thư ký. Ắt hẳn phải là chuyện quan trọng mới dám gọi

vào giờ này, hắn buông tôi ra, tôi lanh lẹ giúp hắn choàng chiếc áo tắm

lên người, tôi quấn tạm cho mình cái khăn, vừa rảo bước vừa tranh thủ

thắt đai áo cho hắn. Thắt xong cái đai cũng là lúc hắn nhấc được di

động, ấn phím nghe.

Tôi nhanh trí ôm khăn tắm rút lui khỏi phòng, chân chưa chạm ngưỡng cửa, tiếng hắn đã cất lên:

- Ăn rồi… Nãy đang tắm…

Hắn rất ít khi nói chuyện điện thoại thân mật kiểu này, khỏi cần đoán cũng

biết người ở đầu dây bên kia là vợ hắn. Bước chân tôi khựng lại, lòng

thấy hoang mang khôn tả. Mỗi lúc thế này, tôi lại thấy nhục thay cho cái thân mình. Tủi hổ và bối rối khiến tôi không biết trốn vào đâu, đành

luýnh quýnh bỏ chạy.

Tôi về phòng mình, chẳng nhớ phải bật đèn,

cứ ngồi thơ thẩn hồi lâu trong căn phòng tối như hũ nút, mái tóc chưa

sấy nhỏ tí tách từng giọt nước, có giọt rơi trên mu bàn tay lạnh lẽo,

ngỡ là nước mắt. Lâu lắm rồi tôi chưa khóc, bây giờ mắt ráo hoảnh, đến

nước mắt cũng hao mòn, cạn kiệt.

Bẵng đi một lúc, đèn trần bỗng

sáng bừng, hai mắt tôi nhắm tịt lại vì chói. Tôi giơ tay che mắt theo

phản xạ, thấy Mạc Thiệu Khiêm bước vào, hỏi:

- Sao lại ngồi đây?

Tôi nhoẻn miệng cười, ẽo ợt nói:

- Ôm em đi!

Vợ bé ắt có kiểu của vợ bé, làm “chồng hờ” vui mới là điều quan trọng

nhất. Lúc cần nũng nịu thì phải nũng nịu, giống như Đáng Yêu kia kìa,

vừa thấy Mạc Thiệu Khiêm, nó đã lắc đầu vẫy đuôi, có thế mới sống yên

vui qua ngày được.

Mọi lần Mạc Thiệu Khiêm thường ôm tôi giống

như hoàng tử bế công chúa thường thấy trong các bộ phim của Disney. Chỉ

có điều, Mạc Thiệu Khiêm không phải hoàng tử cưỡi ngựa trắng, mà tôi

cũng chẳng phải công chúa, nhiều khi tôi thà làm mụ phù thủy chế thuốc

độc còn hơn.

Thế còn tốt hơn bây giờ. Hắn bế tôi về phòng ngủ

chính, đặt tôi nằm vắt ngang trên chiếc giường King size, còn hắn nằm

chống tay ở phía ngược lại, nhìn tôi chằm chằm. Tư thế kỳ quái này khiến tôi khó chịu vô cùng, trong mắt tôi, khuôn mặt hắn nằm ở hướng ngược

chiều, mà trong mắt hắn, tôi không rõ mình đang mang biểu cảm gì. Hắn

nhìn tôi không rời, trong đôi mắt đảo lộn ấy, ánh nhìn sâu hun hút như

xuyên thủng da mặt, cái nhìn như dành cho kẻ xa lạ – giống với một lần

nọ. Chắc bởi cuộc sống già nhân ngãi non vợ chồng này khiến tôi bất an,

hoặc tôi đã trúng bùa từ ánh mắt hắn. Tôi nghe tiếng mình thì thào hỏi:

- Anh đã từng yêu ai chưa? Yêu đắm say, hết mình, không sao bỏ được… Tuy

không thể có được cô ấy, nhưng bằng nhiều cách lại tự bảo mình rằng… –

Giọng nhỏ dần, tôi giật thót tim trước sự bạo dạn của mình.

Hắn lạnh lùng ngắt lời tôi:

- Chắc em nhiễm phim truyền hình hả? Suốt ngày tưởng tượng linh tinh gì thế?

Hắn nhổm dậy, gỡ chăn rồi nằm xuống giường, không thèm để ý đến tôi nữa.

Hắn tỏ rõ thái độ muốn tống cổ tôi đây mà, tôi đã phạm phải điều cấm kỵ. Ờ! Tôi cố ý đấy. Chỉ vì dạo này tôi quá bức bối, tôi cố tình tạo thêm

chút áp lực, hòng đẩy mọi thứ đạt ngưỡng giới hạn rồi kiếm cớ xả luôn

thể. Nhưng tôi ngốc quá, lại đi khiêu khích nhầm đối tượng, chỉ bằng một động tác đơn giản, hắn đã nhắc tôi nhớ ra, loại như tôi đừng hòng sờ

được hắn. Tôi trâng tráo nép vào người hắn, đặt nụ hôn nịnh bợ lên hõm

cổ. Mọi ngày, hắn mẫn cảm với chỗ đó lắm, thế mà hôm nay hắn vẫn thờ ơ

quay lưng lại với tôi, toàn thân lạnh lùng như tảng băng, thái độ cự

tuyệt hết sức thẳng thừng. Tôi chuyển sang bắt chước Đáng Yêu, miết tới

miết lui trên người hắn, nhưng chẳng ăn thua. Xưa nay hắn vốn thích cơ

thể tôi, nhưng hôm nay tôi diễn quá đà nên hắn hết hứng thứ rồi chăng?

Tôi nơm nớp lo sợ, cuối cùng đành phải buông xuôi, ảo não trượt khỏi giường, định về phòng mình.

Chân vừa chạm đất, đột nhiên nghe hắn hỏi:

- Dạo này em không về thăm cậu mình à?

Tôi run lẩy bẩy, cố ngăn răng và môi đừng va vào nhau, cũng ngăn mình không cầm bình hoa bên cạnh mà ném lên giường, nơi có gã đàn ông quái dị kia. Ma quỷ, hắn đúng là ma quỷ. Hắn luôn có cách khiến tôi mất kiểm soát,

khiến tôi hối hận với việc vừa làm chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi.

Mười đầu ngón tay găm sâu vào lòng bàn tay, cơ mặt tôi hẳn đã co giật

đến mức méo xệch, tôi phải gồng mình hít thở mới có thể ngăn mình không

hét lên như điên dại.

- Em về phòng mình đi.

Hắn nói nhẹ bẫng:

- Tôi buồn ngủ rồi.

Tôi gắng sức lắm mới lết được đôi chân đến bên giường. Lúc ấy hắn mới chịu quay lại liếc tôi, nói:

- Sao sa sầm thế kia, đau lòng à?

Tôi gắng gượng mỉm cười.

Hắn vẫn dửng dưng:

- Cười như mếu, chẳn