
g ra sao cả.
Tôi leo lên giường, không hé môi lấy nữa lời, nép vào lòng hắn. Nhưng hắn
vẫn chẳng buồn ngoái lại, chỉ đẩy tôi ra. Tôi cố chấp thử lại một lần
nữa, hắn vẫn đẩy tôi ra, tôi thử hết lần này đến lần khác, lần nào hắn
cũng gạt tôi sang một bên. Nhưng tôi cứ lấn tới, rồi ngây dại chờ đợi cú đẩy nặng nề từ hắn như thế có ai đó tung nắm đấm thụi vào tim mình. Mới đầu còn thấy đau đau, về sau cũng nhờn dần, một lần, hai lần… tới tấp
như búa tạ, mà thực ra giống con lắc đồng hồ cứ đẩy tôi qua rồi kéo tôi
lại hơn.
Được một lúc, hắn bực bội vung mạnh tay, đẩy tôi va vào chiếc đèn đặt trên kệ đầu giường. Chiếc đèn lăn xuống đất, tôi cũng
nhào theo, định đỡ trụ đèn theo phản xạ, tiếc thay lại vồ hụt. Tôi lao
người quá đà, trán đập vào tay vịn bằng đồng ở đầu giường, cơn đau nhức
nhối, xộc thẳng lên não, chiếc đèn thì vỡ vụn, chụp đèn bằng gấm Tô Châu lăn lông lốc, trụ đèn bằng sứ Thanh Hoa chính thức biến thành một đống
lởm chởm dưới sàn nhà. Xưa nay phong hắn quen bày biện toàn thứ đắt giá, nhất là đèn…
Tôi kinh hãi nhìn đống sứ vụn ấy, thậm chí quên
khuấy cả vết thương trên trán. Tôi nhớ lúc Đáng Yêu còn bé, nó rất
nghịch, suốt ngày nhảy nhót loạn xạ trong phòng khách, có lần xô vỡ một
cây đèn cổ, chuyện đến tai hắn, hắn tức tím mặt, suýt tống Đáng Yêu sang nhà người khác. Mọi khi hắn vẫn quý Đáng Yêu hơn cả tôi, nếu cây đèn
này là đồ cổ thật thì tôi chỉ còn nước nhảy qua cửa sổ, chết quách đi
cho xong.
Hắn đã lê dép tiến về phía tôi, có lẽ sẽ quẳng tôi qua cửa sổ thật. Tôi quýnh quáng nói:
- Không phải em cố ý đâu…
- Qua đây!
Tôi hạ mình van nài:
- Em thực sự không cố ý…
Hắn tiến tới mỗi lúc một gần, tôi bèn giật lùi lại đằng sau vài bước. Sắc mặt hắn khó đăm đăm, vươn tay ra, toan kéo tôi lại:
- Đứng yên đó!
Đúng lúc này, tôi vấp chân, ngã phịch xuống sàn. Tôi hét lên đau đớn, cảm
giác như có hàng vạn mũi tên đâm vào lưng đau nhói. Tôi ngã đè lên đống
mảnh vỡ kia rồi. Mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, có bị lăng trì cũng không
đau đến mức này. Da lưng như bị xé toạc, như bị hàng vạn mũi kim đâm
chích, hít thở thôi mà cũng đau mờ mắt. Dẫu sao cũng tranh thủ lúc này
mà khóc, lưng đau điếng, tim cũng đau điếng, tôi thực sự không dằn nổi
lòng, thế rồi nước mắt trào ra…
Mạc Thiệu Khiêm khụy gối ngồi xuống:
- Đã bảo em đứng yên cơ mà!
Tôi không há nổi miệng. Hắn lật người tôi lại, dường như muốn kiểm tra vết
thương trên lưng, sau đó hình như hắn khựng lại một lúc rồi vươn tay bế
tôi lên, đi thẳng ra cửa. Đáng Yêu thấy động liền lao tới, sủa ăng ẳng,
tôi thấy máu mình nhỏ xuống sàn, nhỏ lên bộ lông trắng muốt của Đáng
Yêu, nó sủa càng ghê hơn. Tôi mắc bệnh sợ máu, thấy máu liền lịm luôn
trong lòng Mạc Thiệu Khiêm. Quản gia nghe tiếng ồn cũng chạy ra xem, ông ta giật nảy mình khi thấy tôi. Trong lúc ông ta cuống cuồng gọi điện
kêu tài xế thì Mạc Thiệu Khiêm đã nhanh chân ôm tôi lao vào thang máy,
xuống tầng.
Chúng tôi xuống tới ga ra rồi mà vẫn chưa thấy bóng
dáng tài xế đâu. Không biết từ lúc nào chùm chìa khóa đã nằm trên tay
Mạc Thiệu Khiêm, hắn đặt tôi nằm ở hàng ghế sau, nói:
- Nằm sấp xuống! – Rồi nổ máy xe.
Tôi nằm bò như một con rùa, mỗi lần xe khẽ tròng trành tôi lại đau đớn khôn cùng. Tôi nín khóc, nằm sấp một chỗ chờ từng cơn đau ập đến. Đợt nào
đợt nấy đau như cắt, thế mà lại góp phần quét sạch mọi ý nghĩ vẩn vơ,
làm đầu óc tôi trở nên trống rỗng, thậm chí chẳng nỡ ho he lấy một
tiếng, vì ngay cả việc hít thở thôi cũng rục rịch gọi cơn đau về. Lúc
dừng xe đợi đèn đỏ, Mạc Thiệu Khiêm mới ngoái đầu nhìn tôi một lần, có
lẽ hắn sợ tôi chết. Hắn đã đầu tư không biết bao nhiêu tiền vào người
tôi rồi, tôi mà chết, mọi vốn liếng của hắn đều đổ ra sông, ra biển. Một đại gia thông minh lanh lợi như hắn, sao có thể lỗ vốn được?
Cuối cùng cũng đến được bệnh viện, cơn đau khiến tôi lịm đi, hai bên tai ù ù như có một trăm con ong đang vờn quanh mình. Tôi nằm sấp trên giường
đẩy của phòng cấp cứu, trong tiếng vo ve của một trăm con ong, có tiếng
Mạc Thiệu Khiêm nói chuyện với bác sĩ:
- Không được… cơ địa của cô ấy dễ để lại sẹo…
Phải rồi, cơ địa của tôi dễ để lại sẹo, sau lần này không chừng sẽ biến
thành con cá sấu hoặc thằn lằn… miễn là loài có vảy trên lưng cũng nên.
Bác sĩ đẩy tôi vào thang máy, lên phòng phẫu thuật, tiêm xong liều thuốc tê thì tôi cũng lịm dần… Hình như tôi đã ngủ được một giấc, mà không,
có lẽ chỉ hơi gà gật thôi… Lúc tỉnh lại, bác sĩ vẫn đang xử lý vết
thương trên lưng tôi. Mặt tôi hướng thẳng vào một chậu inox đựng cả đống mảnh sứ còn nhuốm máu. Bác sĩ luôn tay dùng nhíp kẹp mảnh vỡ, vứt vào
chậu đánh “coong” một tiếng.
Tiếng động quá kinh khủng, tôi sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Năm nay chẳng phải năm tuổi, sao xui xẻo thế không biết?
Khâu xong vết thương trên lưng, người ta đẩy tôi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Quản gia đã kịp có mặt, trên tay ông ấy là một túi đồ to. Chẳng rõ ông
ấy cầm những gì, lúc gặp Mạc Thiệu Khiêm tôi mới sực nhớ ra, tôi và Mạc
Thiệu Khiêm vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ và đi dép lê.
Tôi thì chẳng sao, đằng nào áo