
ảm với Triệu Cao Hưng, giờ nếu
cô ấy cũng bị một người thân lừa giống tôi, ắt hẳn sẽ đau lòng lắm.
Đối với cuộc đời, chúng tôi chẳng phải người khôn ngoan, bấy lâu nay, cứ
tưởng bản thân đủ kiên trì để làm những việc đúng đắn, vậy mà trong tình cảnh này, chợt thấy cả tôi và Duyệt Oánh thật ngô nghê đến mức đáng
thương.
Tôi lên mạng tìm hiểu thông tin mới biết, ngành xuất
khẩu chịu tác động nặng nề bởi cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu, một
chuỗi các hệ lụy đã dẫn đến việc nhiều hàng vận tải trên toàn cầu cùng
hàng loạt các cảng xuất nhập khẩu phải chịu ảnh hưởng lớn. Những gì tôi
tìm được rất hạn chế, tin tức duy nhất có liên quan đó là một công ty có tên niêm yết trên thị trường chứng khoán công bố Mạc Thiệu Khiêm đã
chuyển nhượng một số cổ phần lớn, ắt hẳn anh đang thiếu tiền thật rồi.
Tôi thực sự không nén nổi ý nghĩ muốn gọi điện cho Mạc Thiệu Khiêm,
nhưng mỗi lần nhấc điện thoại lên tôi lại nhớ những gì anh từng nói lúc ở sân bay: “Tôi hy vọng sau này em đừng đến tìm tôi nữa.”
Tôi cũng mong mình không phải đi tìm anh.
Đêm đến, tôi gặp một cơn ác mộng khủng khiếp. Chính mắt tôi chứng kiến Mạc
Thiệu Khiêm gieo mình xuống đất từ nóc một tòa nhà cao chọc trời, người
anh hòa lẫn máu me. Khuôn mặt ấy bầy nhầy máu, tôi cố gắng dìu anh dậy
nhưng anh cứ cười mãi với tôi. Nụ cười của anh thật kỳ dị, bàn tay tôi
nhuốm đầy máu trên người anh… Tôi khóc… Tôi khóc suốt, thế rồi giật mình choàng tỉnh.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi rơi nước mắt vì anh, lúc tỉnh dậy, cả người vẫn chìm đắm trong cơn khiếp đám. Tôi không thể
chấp nhận được tình cảnh ấy. Anh sẽ chẳng ra nông nỗi nếu không phải vì
tôi. Bố tôi bán đứng bố anh, giờ đến lượt tôi bán đứng anh.
Thời gian Mộ Vịnh Phi cho tôi chỉ còn phân nửa, chị ta là con người sẵn sàng làm mọi thứ, là kẻ đáng sợ nhất tôi từng gặp, tôi đành hạ quyết tâm đi
gặp Mạc Thiệu Khiêm.
Nhưng chuyện này trên thực tế vô cùng khó
khăn. Số điện thoại cá nhân của Mạc Thiệu Khiêm luôn trong tình trạng
khóa máy, không rõ nguyên nhân gì hoặc có lẽ như lời anh nói, anh không
muốn gặp tôi nữa nên thay luôn cả số điện thoại. Tôi đến khu chung cư
anh sống thì bị nhân viên bảo vệ chặn ngay ở sảnh rồi nằng nặc đòi phải
đăng ký, sau đó, họ lịch sự thông báo với tôi rằng chủ hộ đã treo biển
bán căn hộ đó, giờ tạm thời bỏ trống không ai ở.
Tôi nghĩ bụng, đúng là anh không muốn gặp tôi thật rồi.
Tuy có hơi lắt léo nhưng sau cùng, tôi vẫn gặp được anh. Ngoài Mạc Thiệu
Khiêm, tôi còn có số điện thoại của chú lái xe, bèn gọi cho chú ấy. Ban
đầu chú lái xe còn hơi e dè nhưng vẫn còn cho tôi biết tối nay Mạc Thiệu Khiêm sẽ đi đâu. Tôi chạy một mạch tới đó, quả nhiên nhìn thấy chiếc
Maybach quen thuộc đang đỗ trong bãi đậu xe. Chú lái xe đang dựa người
vào cửa xe hút thuốc, thấy tôi, liền dụi đầu thuốc lá.
Tôi biết
nơi này, ba năm trước, tôi từng mời Mạc Thiệu Khiêm ăn cơm tại đây. Căn
hộ số 1691 là một nhà hàng kiểu gia đình, nấu nướng rất ngon, nhưng có
lẽ diện tích hơi hẹp, thích hợp cho hộ gia đình sinh sống nên mỗi ngày
chỉ nhận đặt một bàn mà giá cả cũng phải chăng.
Chú tài xế nói với tôi:
- Thưa Đồng tiểu thư, việc này do tôi tự quyết định, tôi đã theo Mạc tiên sinh gần bảy năm rồi, thứ lỗi cho tôi tuổi đã cao nên lắm lời, cô đừng
giận dỗi cậu ấy nữa.
Tôi gượng cười rồi nghe chú ấy nói tiếp:
- Gặp Đồng tiểu thư, chắc cậu ấy sẽ mừng lắm.
Tự nhiên tôi lại không có đủ dũng khí để gặp Mạc Thiệu Khiêm, nhưng chú
lái xe cười cười như thể đang ủng hộ hết mình, rồi ấn thang máy cho tôi.
Từ xưa đến nay, những người quanh tôi không một ai bằng với người của Mạc
Thiệu Khiêm, ví dụ như ông quản gia hay chú lái xe, họ luôn hết mực
trung thành và hết lòng vì anh. Sự tận tụy ấy không thể mua được bằng
tiền nên có lẽ, anh cũng là một ông chủ khá tốt bụng.
Thang máy
lao vun vút lên tầng, bốn bức tường bằng gương lạnh ngắt, tôi bắt gặp
trong đó một vẻ mặt đầy hoang mang của mình. Cuộc sống của tôi vốn đã
thê thảm, thế mà hết lần này đến lần khác vẫn bị người ta dồn vào đường
cùng, chuyện đến nước này thật sự chẳng còn đường lui nữa rổi.
Tôi dứng trước cửa phòng số 1691, lấy hết can đảm để ấn chuông.
Người mở cửa cho tôi là ông chủ cửa hàng. Ba năm rồi mà anh ấy vẫn nhận ra tôi, liền nheo mắt cười nói:
- Là cô bé à? Mạc tiên sinh đang ngồi bên trong!
Đột nhiên, trong đầu tôi vùng lên ý nghĩ muốn bỏ chạy, nhưng bỗng nghe giọng Mạc Thiệu Khiêm cất tiếng hỏi:
- Ai đến thế anh Trì?
- Cô bạn gái xinh đẹp của cậu đến đây này.
Anh Trì cười híp mắt, đẩy tôi vào trong. Phòng ăn nằm ngay cạnh cửa, lọt
vào mắt tôi là cảnh Mạc Thiệu Khiêm đang ngồi một mình một bàn.
- Ngạc nhiên chưa? – Xem ra anh Trì rất vui: – Cậu vừa bảo cần thêm người thưởng thức món ăn tôi nấu, giờ thì xem này, cô bé đến rồi đó!
Mạc Thiệu Khiêm không hề nhìn tôi, dường như cũng không hề để ý tới những
gì anh Trì nói. Mãi rồi anh Trì cũng nhận ra bầu không khí có phần khác
lạ, anh ấy lắc đầu nhìn tôi, nói:
- Hết dầu hào rồi, tôi phải xuống nhà mua đây.
Nghe tiếng cánh cửa cọt kẹt khép lại sau