
quá, nhất thời tạo thành tình hình căng
thẳng.
Người phụ nữ trung niên
lao vào phòng bệnh, vành mắt đỏ lên: “Mày bây giờ đang mang thai, sao có thể mở
máy tính để bị phóng xạ ảnh hưởng chứ!”
Cô con gái nghe xong liền
nổi điên: “Con muốn con muốn! Ai cần vì đứa con này chứ? Con muốn sinh non các
người lại không chịu! Con không thể chịu được!”
Ninh Tần ôm trán thở dài,
cô bé này kết hôn với một người chơi trong game online, lại quá nhẹ dạ cả tin,
hai người lén lút gặp mặt, cuối cùng bị đánh thuốc mê rồi bị làm cho mang thai.
Bây giờ tên đàn ông kia biến mất không biết ở đâu, để lại cô bé và người nhà
sống không bằng chết.
Đến khi trấn an được cô
bé đã là nửa giờ sau.
Ninh Tần muốn đi thăm các
phòng, tiện đường rẽ vào văn phòng bác sĩ uống một tách trà. Cậu nheo mắt nghĩ:
Game online sao? Đã bao lâu cậu không lên mạng rồi? Cô gái Bạch Thiên Trương
kia, ngốc nghếch hồn nhiên, chơi hai năm may là không xảy ra chuyện gì, nhiều
nhất chỉ bị người ta lừa trang bị, lừa tiền, là do số cô may mắn, toàn gặp phải
những người như Vũ Thoa Phong Lạp, Uống Rượu Bên Khe Suối và Bỉ Ngạn Dạ Sắc
Cách Điệu sao?
Cậu vẫn còn nhớ rõ lần
cuối cùng cậu lên Viêm Hoàng Kỳ Tích, giao phó Danh Nhân Đường cho phó tộc
trưởng, cởi bỏ tất cả trang bị, mang nhân vật đã lên đến 5173 đi bán. Từ đó về
sau, cũng không còn chơi trò chơi nào nữa.
Hôm nay nhớ lại, thời
gian cậu và Bạch Thiên Trương cùng ở trong trò chơi, trái lại còn nhiều hơn rất
nhiều so với trong hiện thực.
Cậu nhớ tới cảnh lần thứ
hai nhìn thấy Bạch Thiên Trương, ánh đèn rực rỡ đêm đó về sau cậu chưa bao giờ
gặp lại, những đêm sau này, dù có là cảnh đèn đuốc sáng chói, rực rỡ đến đâu,
cũng không thể nào sánh bằng ngọn đèn dầu lưu huỳnh đêm đó trong trí nhớ.
Con đường vắng vẻ, lạnh
lẽo, bóng hai người đổ dài trên mặt đất, cậu nhắm mắt lại, dường như cảnh tượng
vẫn ở ngay trước mắt, cảm xúc chạm vào sợi tóc cô, bên má truyền đến hơi ấm từ
tấm lưng tiếp xúc da thịt, tất cả đều rõ ràng vô cùng.
Đêm hôm đó cậu chưa từng
ngủ yên, mấy lần muốn vào phòng nhìn người đang ngủ trên giường kia, đều cứng
rắn kiềm chế lại. Đã không có một chút khả năng, thì đừng để chính mình có chút
nào ảo tưởng và lưu luyến, cậu vẫn phải lý trí và kiên định. Cho nên, cậu không
hỏi cô chuyện cũ, không hỏi tuổi của cô, không hỏi cô rốt cục học trường nào,
bởi vì, tất cả đều không cần thiết.
Lần thứ ba thấy cô, là ở
nơi đón tiếp sinh viên mới vào khai giảng tháng chín, thời tiết thành phố W
tháng chín vẫn nóng nực như vậy, cô vừa lau mồ hôi, vừa không ngừng đưa cẩm
nang cho tân sinh viên, chỉ đường cho tân sinh viên, dẫn đầu đám tân sinh viên
đi nộp học phí, đi làm quen với căng-tin. Lúc đó cậu mới biết, hóa ra cô cũng
là sinh viên đại học W, sinh viên khoa Y học lâm sàng hai, học tỷ của cậu.
Cô nhìn thấy cậu, ban đầu
là kinh ngạc, sau đó lao lên phía trước, hưng phấn đảo quanh: “Ninh Tần! Cậu là
tân sinh viên trường chúng tôi sao? A đúng rồi! Cậu đã nói là được tuyển thẳng
vào đại học W mà, tên tiểu quỷ này! Tôi đã phải khổ sở suốt ba năm đấy! Cậu…”
Cậu mỉm cười nghe cô ồn
ào, để cô tùy ý nhiệt tình nhận công việc chỉ dẫn cho cậu, nhìn bộ dạng hận
không thể nói ra tất cả kinh nghiệm của cô, ví dụ như đồ bày bán trong trường
ngàn vạn lần không được mua, ví dụ như gần đây có siêu thị nào nhưng lại bán
rất đắt, ví dụ như trong trường đâu là tòa giảng đường, đâu là dãy hành chính,
không có việc gì thì đừng chạy về phía đó.
Cậu nghĩ: như vậy cũng
tốt, cứ dừng lại ở quan hệ đàn chị đàn em, không có viển vông sẽ không có thất
vọng.
Sau ngày đó, cậu không cố
tình đi tìm Bạch Thiên Trương, cô cũng không cố duy trì quan hệ thân thiết với
cậu. Rất nhanh, cậu đã biết được các sự tích của Bạch Thiên Trương từ các học
trưởng, học tỷ, đồng thời cũng biết Ngôn Mạch.
Năm năm đại học đã nhanh
chóng trôi qua, trong thời gian đó, với vẻ ngoài nổi bật, cậu có không ít nữ
sinh theo đuổi và gửi thư tình. Cậu từ chối từng người. Bạn cùng phòng từng
cười nhạo cậu là người tu hành thanh tâm quả dục. Cậu mỉm cười không phản bác,
cậu nghĩ, năm xưa của cậu thật yên bình, bằng phẳng không sóng gió. Bạch Thiên
Trương chỉ tình cờ quấy lên vài bọt nước nhỏ, vẫn không đủ làm rung chuyển toàn
bộ lòng sông.
Ninh Tần tiếp tục đi lên
phía trước, một hành lang dài, hai bên đều là phòng bệnh, lúc đi qua một gian
phòng, cậu dừng bước, nhìn vào trong. Người phụ nữ mang thai nằm trên giường
nhăn mặt không chịu ăn canh, người đàn ông anh tuấn vẫn chưa từ bỏ ý định dỗ
dành cô: “Thiên Trương, uống một ngụm thôi, một ngụm là được rồi. Anh đã phải
nấu vất vả lắm đấy.”
Bạch Thiên Trương chán
ghét nhìn bình canh: “Ngôn Mạch, chính là anh nấu nên em mới không uống. Khả
năng nấu nướng của anh thực sự làm đất trời biến sắc, cỏ cây đau lòng, có trời
mới biết em uống vào rồi có sinh ra một người ngoài hành tinh hay không?”
“Khụ khụ, Thiên Trương…”
Đoạn đối thoại bên trong
vẫn đang tiếp tục. Ninh Tần lẳng lặng nghe trong chốc lát, mỉm cười bỏ đi.
Năm xưa của cậu, vẫn thật
trống t