The Soda Pop
Thiếu Phu Bất Lương

Thiếu Phu Bất Lương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329540

Bình chọn: 9.00/10/954 lượt.

Hách Liên Dung cũng không

thèm nhìn hắn, tự ý đi đến bên cái bàn dài cạnh cửa sổ thu thập hành lý.

Vị Thiếu Quân há miệng thật to, sau một lúc lâu sau mới không tự nhiên nói: “Làm sao lại đưa cho hắn? Ta vừa

rồi chính là bụng có chút khó chịu mà thôi.”

Đối với đáp án hắn đưa ra, Hách Liên

Dung khó tránh khỏi có chút mất mác, hít sâu một hơi, “Thì ra là thế,

hiện tại đã tốt hơn chưa?”

Vị Thiếu Quân cũng cảm thấy thái độ của Hách Liên Dung không đúng, ngượng ngùng gật đầu, “Nàng làm sao vậy?”

Làm sao vậy? Đại khái ngay cả bản thân

Hách Liên Dung cũng không hiểu rõ, dù sao cũng là một loại mạc danh kỳ

diệu *, cảm giác nghĩ muốn tăng tăng nhưng không được, nghĩ muốn hạ hạ

xuống lại không xong, có một loại cảm giác “A! Quả nhiên”; có một loại

cảm giác nghĩ thật may mắn rồi lại ẩn ẩn một chút tiếc nuối.

“Thu dọn đồ vật linh tinh đi, đừng mơ

ta giúp ngươi thu dọn.” Hách Liên Dung còn cho Vị Thiếu Quân thêm một

gánh nặng, “Thu dọn xong xuôi cùng ta tới chỗ Sắc Mê nói lời tạm biệt.”

Vị Thiếu Quân cảm thấy có chút không

đúng, lại không không được không đúng chỗ nào. Nghe lời thu dọn mấy đồ

linh tinh, sau đó cùng nàng tới chỗ Sắc Mê nói lời tạm biệt, nghe Hách

Liên Dung nói với Sắc Mê về khái niệm diêm an toàn, lúc này mới ẩn ẩn

hiểu được. Chờ tới khi hai người từ Đông viện đi ra, Vị Thiếu Quân lơ

đãng nói: “Ta sẽ tiếp tục làm việc.”

“Ôi chao?” Hách Liên Dung sửng sốt một chút.

Vị Thiếu Quân khó có lúc đứng đắn.

“Nàng đang lo lắng sau khi trở về ta lại chứng nào tật nấy đi? Yên tâm.

Ta đáp ứng nàng sẽ cố gắng làm việc.” Hắn nói xong lại thấy Hách Liên

Dung vẫn còn thất thần, không được tự nhiên cắn cắn môi, sau một lúc lâu sau mới mơ hồ nói: “Chuyện đáp ứng với nàng ta đều đã làm được.”

Hách Liên Dung có chút không rõ tình

huống hiện tại, gật gật đầu. “Ngươi muốn làm gì ta đều sẽ giúp ngươi.”

Nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu. “Bất luận chuyện gì…. Ngươi đều có thể

thương lượng với ta. Ta cho dù không giúp được gì, cũng sẽ cố gắng không trở thành trở ngại của ngươi.”

“Ân.” Vị Thiếu Quân không có nghe ra ý

tứ ý tại ngôn ngoại của Hách Liên Dung, lại trở nên vui vẻ, ngữ khí nén

giận nói: “Nghĩ muốn làm gì thì nói a, vừa rồi làm ta sợ muốn chết. Thật tốt vì ta thông minh, biết nàng đang nghĩ cái gì.”

“….” Hách Liên Dung nhìn hắn. “Nga.”

“Về sau thành thực một chút, nhất là đối với ta.” Vị Thiếu Quân không quá thả lỏng mà dặn.

“Ân….. Đã biết.”

Hách Liên Dung nghe lời khiến cho Vị

Thiếu Quân cảm thấy rất thành công, đi đường cũng rất cao ngạo, làm đầu

tàu gương mẫu đi ở phía trước, đem Hách Liên Dung gần như trở thành

người hầu.

Sáng sớm hôm sau, đám người Hách Liên

Dung cùng lão phu nhân cùng nhau rời khỏi Tuyên Pháp tự, đầu tiên đi tới Trung Thủy trấn ở lại một đêm. Buổi chiều ngày thứ ba mới khởi hành về

Vân Trữ thành.

Rời khỏi nơi hoang dã non xanh nước

biếc, mới tiến vào Vân Trữ thành, xung quanh lập tức trở nên ồn ào náo

nhiệt. Hách Liên Dung từ cửa xe nhìn những người đi đường bên ngoài, cảm giác này giống như từ trong tiên cảnh trở về trần gian, mặt trời có vẻ

như lại lớn thêm một chút, ánh nắng chói chang khiến cho người ta thêm

mệt mỏi.

Vị Thiếu Quân ở trong xe, nhìn động tác khẽ le lưỡi của Hách Liên Dung thì bật cười, “Còn chưa tới Hạ Chí, nàng như thế nào đã nóng tới mức le lưỡi vậy?” (Hạ Chí: là thời điểm nóng

nhất trong năm theo lich Trung Quốc cổ)

Kỳ thật kia chỉ là một động tác phản xạ tự nhiên của Hách Liên Dung. Nàng nhìn thấy một biểu ngữ trên đường,

nội dung cực kỳ thú vị, “Thời tiết Hạ Chí, trăm hoa đua nở”, tiêu đề

phía dưới đều là tên các thanh lâu, Đoàn Tụ các rất rõ ràng góp mặt, ở

phía dưới Đoàn Tụ các còn có hai cái tên, cái tên đầu tiên có thể xem

nhẹ mà bỏ qua, nhưng cái tên thứ hai lại là Bạch-Ấu-Huyên.

Hách Liên Dung đại khái đã hiểu được tú bà của Đoàn Tụ các vất vả gọi Bạch Ấu Huyên trở về như vậy để làm gì.

Là trở về để “trăm hoa đua nở”.

Hách Liên Dung lắc lắc thân mình để Vị

Thiếu Quân cũng có thể nhìn thấy bức biểu ngữ hoặc là chữ viết kia, Vị

Thiếu Quân tiến gần đến bên người Hách Liên Dung, mày hơi nâng cao, ngồi trở lại chỗ cũ cân nhắc một chút rồi nói vọng ra bên ngoài, “Dừng xe.”

Vị Thiếu Quân xuống xe, Hách Liên dung

cũng không hỏi gì, xe ngựa đang định tiến tới phía trước, Hách Liên Dung chợt nghe thấy bên sườn xe có người gõ nhẹ. Từ cửa sổ nhìn ra bên

ngoài, Vị Thiếu Quân đang đứng bên ngoài, “Ta lát nữ sẽ trở về nhà, buổi tối chờ ta ăn cơm.”

Hách Liên Dung gật gật đầu, Vị Thiếu

Quân lúc này mới nhanh chóng rời đi. Hách Liên Dung lúc lâu sau mới cảm

thấy không quá hợp lí.

Hắn thế nhưng lại nói về nhà ăn cơm? Từ trước kia tới nay đều là kẻ bất định, đừng nói ăn cơm, Hách Liên Dung

vào Vị gia lâu như vậy, số lần hắn ở lại trong nhà cũng chẳng đếm hết

một bàn tay.

Này chắc hẳn là thay đổi? Hách Liên

Dung khẽ nhếch khóe môi, tuy rằng nàng vẫn nói không thích lãng tử hồi

đầu, nhưng cảm thấy nhìn một cô hồn thay đổi cũng không tệ chút nào.

Xe ngựa đi được không lâu lại dừng lại, Hách Liên Dung vén cửa xe nhìn thấy t