
ấm biển Vị phủ treo ở nơi cao cao
kia, có một loại cảm giác dường như đã trải qua mấy kiếp người. Các nàng đi Tuyên Pháp tự cũng chỉ mới hơn nửa tháng, tranh đấu trong nhà triền
miên không ngớt không biết đã tiến tới giai đoạn nào, đại phu nhân, Ngô
thị, nhị tiểu thư, cô cô…. Nhớ đến những người này, trong lòng Hách Liên Dung như thể bị một hòn đá lớn đè nặng, mãi cũng không thể thoải mái
được. Lão phu nhân cùng Hồ thị xuống xe, từ cửa sổ nhìn thấy bộ dáng của Hách Liên Dung, lão phu nhân hắng giọng nói: “Ngày ta sinh ra luôn là
ngày vui nhất, những ngày có hy vọng là những ngày ta còn sống, chuẩn bị thật tốt mà đối mặt mới có thể từ trong u tối tìm thấy ánh sáng hy
vọng.”
Đây là từ trong đau khổ tìm kiếm niềm
vui sao? Hách Liên Dung cười cười, xuống xe đỡ lão phu nhân bước lên
thềm đá, một lần nữa bước vào sau cánh cửa từng khiến nàng chịu mọi tra
tấn cùng khổ sở.
Bởi vì trước đó lão phu nhân vẫn chưa
phái người thông báo trước, cho nên mọi người trong Vị phủ vẫn chưa thể
xuất hiện ở cửa nghênh đón, chuyện này chắc cũng là do lão phu nhân cố
ý, vào cửa lớn liền phái người tìm Vị quản gia, phân phó: “Không cần
kinh động người khác, gọi Tú Vân tới Thể Thuận trai.”
Trên mặt Vị Quảng lộ ra vẻ khó xử, “Lão phu nhân, Đại phu nhân bị bệnh, mọi chuyện trong nhà tạm thời giao cho
nhị tiểu thư quản lí, hay là gọi nhị tiểu thư tới đây?”
“Bị bệnh?” Lão phu nhân nhíu mày, còn
chưa nói gì đã thấy tam tiểu thư Vị Thu Cúc mang theo một thủ vệ trẻ
tuổi vội vã tiến vào, từ xa thấy lão phu nhân thì che mặt khóc, “Bà nội, cháu không muốn sống nữa!” Đây quả thực là một đại lễ vật mừng hồi phủ, lão phu nhân đang muốn khiến cho mọi người trở tay không kịp, Vị
Thu Cúc lại chạy ra cao giọng tuyên bố nàng không muốn sống.
Hách Liên Dung cảm thấy kỳ quái chính
là vào lúc lão công của nàng không đặt nàng vào mặt nàng còn có thể sống rất tốt, thì còn có thể có chuyện gì khiến cho nàng “không muốn sống”.
Lão phu nhân lại để ý tới một chuyện
khác, chính là thời cơ xuất hiện của Vị Thu Cúc, đã sớm biết trước
chuyện nàng đã hồi thành, nếu nói nàng không ở cửa lớn của Vị phủ thiết
đặt người chuyên để rình coi động tĩnh trở về của các nàng thì sẽ không
thể nhanh chóng như vậy, lại kết hợp với lời nói của Vị Quảng rằng đại
phu nhân bị bệnh, nhị tiểu thư làm chủ nhà, lão phu nhân lại nhăn không
thôi.
Vị Thu Cúc lúc này đã chạy vội tới
trước mặt lão phu nhân, vẻ mặt ai oán cùng tiếng khóc ngập trời, nước
mắt cũng không hề thua kém rơi xuống, “Bà nội, bà hãy vì cháu làm chủ
a!”
Giọng Vị Thu Cúc lúc ngân lên cũng chả
thua kém gì Dương thị, lão phu nhân bị nàng rống cho chết lặng cả người, thở dài một tiếng, “Cháu lại làm sao vậy?”
“Còn không phải là nhị tỷ!” Vị Thu Cúc
gạt Hồ thị ra, thay nàng đỡ lấy lão phu nhân, “Bà nội, bà phải khiến cho nhị tỷ nhanh chóng quay trở về Lâm Đồng đi, nếu cứ tiếp tục, không biết sẽ xảy ra chuyện kinh hãi nào đâu!” Nói xong, Vị Thu Cúc lại lau lau
khóe mắt.
“Cái gì kinh hãi?” Lão phu nhân từ
trước tới nay luôn biết tính tình ưa phóng đại của cháu gái, đối với lời nói của nàng cũng không quá để ý, chuyển đề tài hỏi: “Nương cháu sao
rồi?”
Vị Thu Cúc dừng lại động tác, vội kéo
tay áo lão phu nhân, vừa thần bí vừa thật tâm thấp giọng nói: “Không
phải là vì nhị tỷ sao! Vài ngày trước Tử Hiên trở về, nhị tỷ nàng, nàng
quả thực…. cháu thân là muội muội cũng không biết phải nói thế nào nữa!”
Lão phu nhân vạn phần đau đầu, “Hỏi cháu cái gì thì cháu cứ nói, Tử Hiên đã trở lại sao?”
Vị Thu Cúc ủy khuất đến cực điểm gật
đầu, “Vốn lẽ Tử Hiên nạp thiếp thì sẽ phải nạp cái nha đầu cháu biết,
nam nhân mà, chẳng phải người nào cũng như vậy à? Nhưng là cháu tuyệt
đối không nghĩ tới nhị tỷ lại giúp cháu giáo huấn Tử Hiên, hiện tại mỗi
ngày quấn quýt lấy hắn, ngay cả Tử Hiên mang tới cho cháu chút đồ điểm
tâm cũng không vui chút nào. Cháu biết Tư Hiên luôn chiều lòng mọi
người, hơn nữa lại càng chiều lòng nữ nhân, mà nàng lại còn là tỷ tỷ của cháu. Đã trở thành kẻ ngoài cuộc, cháu, cháu thật không biết nàng muốn
cái gì!”
“Cái gì!”
Lão phu nhân biến sắc. Nàng vốn không
đem chuyện Vị Thu Cúc kể để ở trong lòng, ai ngờ, lại nghe được cái tin
tức trấn động như vậy. Tuy nhiên, việc báo cáo tin tức của Vị Thu Cúc
vẫn chưa chấm dứt, nức nở xong lại nói: “Hiện tại hạ nhân đều truyền tai nhau việc này. Không tin bà nội hỏi Vị Quảng mà xem.”
Ánh mắt lão phu nhân lập tức hướng về
phía Vị Quảng. Vị Quảng cực kỳ xấu hổ. Không nói tới đây là chuyện bát
quái về chủ tử, cho dù chỉ là chuyện của hạ nhân, không có chứng cứ xác
thực thì cũng không thể kết luận điều gì. Bởi vậy, hắn cúi đầu không
nói, giả bộ như không nghe thấy.
Vị Quảng trầm mặc không thể nghi ngờ
đại diện cho thái độ của mọi người. Sắc mặt lão phu nhân từ trắng chuyển sang hồng. Hiển nhiên, ở trước mặt hạ nhân bàn chuyện cháu gái cùng
cháu rể qua lại có chút không thể chấp nhận được, bèn phất phất tay.
“Bảo Thủy Liên tới Thể Thuận trai chờ ta.”
Vị Quảng như trút được gánh nặng, vội
vàng đi ngay. Vị Thu Cúc lập tứ