
việc Vệ Vô Hạ đến bái
phỏng, tuy rằng hành vi của Vị Thiếu Quân vô cùng thất lễ nhưng có lẽ
khi đến Vệ Vô Hạ cũng đã sớm dự liệu trước chuyện này.
Việc sau này đã chứng minh, Vệ Vô Hạ đúng là đã có chuẩn bị trước.
Sáng sớm
hôm sau Hách Liên Dung cùng Vị Thiếu Quân đến Giáng Tuyết cư, lúc gặp Vị quản gia, Hách Liên Dung cũng đặc biệt hỏi thăm chuyện hôm qua, kết quả Vị quản gia nói khi ông mang ống trà trở lại cửa lớn thì Vệ công tử đã
sớm đi rồi.
Nhìn xem,
người ta đã sớm đoán được Vị Thiếu Quân bụng dạ hẹp hòi không mời hắn
vào cửa bởi thế nên để lại lễ vật liền rời đi, điều này cũng thể hiện rõ người ta tính tình trọng nghĩa cao thượng, còn ai kia đúng là ích kỉ
hẹp hòi mà.
“Đấy là hắn thức thời, lườm ta làm gì?” Vị Thiếu Quân cũng giương mắt trừng lại
nhưng trừng chưa đến hai giây đã phải cụp lại trước đôi mắt long lanh
quyết liệt của Hách Liên Dung, không cam tâm tình nguyện nói tiếp: “Hắn
đi chính là nói rõ hắn cũng biết tùy tiện đến nhà người ta, không ngại
mang tới phiền phức sao? Việc như vậy ta không thể làm được?”
Hắn nói với vẻ rất hiên ngang lẫm liệt, Hách Liên Dung lắc đầu cười cười cũng không muốn tranh luận cùng hắn nữa. Vị Đông Tuyết lại hơi tò mò cứ gặng hỏi
Hách Liên Dung nguyên do, nàng chỉ nhăn nhó mặt mày, tuy rằng k nói ra
nhưng biểu hiện cũng đầy vẻ không tán thành.
Vị Thiếu
Quân cũng làm ngơ đi trước ra cửa lớn đã thấy ngay trước cửa Vị phủ có
một chiếc xe ngựa-là xe Vị Thiếu Dương thường dùng. Một người gia đinh
thấy bọn họ liền hỏi: “Nhị thiếu gia có cần dùng xe ngựa để tiểu nhân
sai người đi chuẩn bị thêm một chiếc?” Vị Thiếu Quân khoat tay: “Không
cần đâu.” Chỗ bọn họ muốn đi đến đương nhiên không thể để người trong
phủ biết đến.”
Đang nói đến đó, vài người kia lại cúi người, phia sau vang lên tiếng nói: “Nhị ca, nhị tẩu, tứ muội.”
Hách Liên
Dung quay đầu lại thấy Vị Thiếu Dương đang bước ra từ cửa giữa, hôm nay
hắn mặc chiếc áo đen thêu chỉ vàng, không giống với ngày thường hay mặc
những màu sắc nhạt gợi cảm giác nho nhã thư sinh mà hiên ngang bước đến
mang theo một cỗ khí anh tuấn mạnh mẽ bao trùm. Lại quay đầu nhìn vị
đứng bên cạnh, rõ ràng hình dáng, chiều cao tương đương nhưng với cái
kiểu đứng nghiêng nghiêng ngả ngả lại có vẻ thấp hơn Vị Thiếu Dương hai
phân. Lại thêm hắn mặc áo khoác trắng viền hoa, bên trong là áo hồng
nhạt tương ứng, nhìn thế nào cũng thấy bay bướm lòe loẹt, thảo nào Bích
Liễu nói người trong phủ chưa bao giờ nhận nhầm hai huynh đệ bọn họ.
“Muốn đi
đâu? Để đệ đưa mọi người cùng đi.” Vị Thiếu Dương vừa nói vừa đi đến
cạnh bọn họ, Vị Thiếu Quân lắc đầu: “Đệ đi đi, chúng ta đi chơi.”
Gì…Hách Liên Dung thật sự bội phục kiểu tinh thần này của Vị Thiếu Quân, nói đùa như thật.
“Hửm?” Vị Thiếu Dương nghe hắn nói vậy ngược lại thấy rất hứng thú: “Đi đâu?”
Nghe Vị
Thiếu Dương hỏi vậy, Vị Đông Tuyết không tự chủ được lại bắt đầu khẩn
trương nắm chặt tay Hách Liên Dung. Hách Liên Dung cười cười: “Ra ngoài
thành đi dạo chút thôi, đệ không cần để tâm quá, mau đi làm đi!”
Vị Thiếu
Dương cũng nhìn thấy sự hoảng loạn của Vị Đông Tuyết nên cười cười: “Như vậy đi, đệ đưa mọi người đến đường lớn rồi mọi người lại tìm xe đi
tiếp.”
Vì Vị Thiếu Dương đứng đối diện Hách Liên Dung và Vị Đông Tuyết nên nàng nhìn thấy
trong nụ cười của hắn không hề có chút hiếu kì, điều này khiến nàng hơi
ngẩn ra, vì sao không có được câu trả lời mà vẫn không cảm thấy hiếu kì
hay sao? Lẽ nào…Vị Thiếu Dương đã biết Đông Tuyết muốn ra ngoài làm gì
hay sao?
Hách Liên
Dung ngẩn ngơ một lúc khiến Vị Thiếu Quân vô cùng bất mãn: “Này này này, có đi nữa hay không? Có nhìn nữa cũng không nhìn ra đóa hoa nào đâu.”
Hách Liên
Dung lườm hắn một cái rồi lại từ chối ý tốt của Vị Thiếu Dương lần nữa
nhưng hắn vẫn kiên quyết không chịu: “Cứ làm theo ý đệ đi!”
Sự kiên
quyết của Vị Thiếu Dương khiến Hách Liên Dung thấy hơi tò mò còn Vị
Thiếu Quân lại có chút nóng vội: “Sao đệ phiền phức quá vậy?”
“Không thì
chơi một trò chơi đi.” Sau khi Hách Liên Dung ngăn cản Vị Thiếu Quân
đang chuẩn bị nói tiếp liền vươn tay rút một cây trâm trên đầu Vị Đông
Tuyết xuống rồi cũng rút một cây khác của mình xuống nắm chặt chỉ để lộ
ra đầu cây trâm: “Cái này tên là trò chơi thượng đế, ai rút được cây
trâm ngắn hơn sẽ được làm thượng đế, có quyền yêu cầu người thua phải
thực hiện một việc gì đó, đương nhiên người thua phải tuân theo lời của
thượng đế.”
Vị Thiếu Quân cùng Vị Thiếu Dương đều nhìn nhau một cái rồi lên tiếng hỏi: “Thượng đế?”
“À…Thần
tiên, thượng đế là một vị thần tiên, cái trò này cũng còn gọi là trò
chơi thần tiên nữa.” Hách Liên Dung liền sửa lại tên trò chơi, dù sao
đầu năm nay có liên quan đến chữ “Đế” cũng nên cẩn thận một chút.
“Được đấy.” Vị Thiếu Quân vừa nói vừa không chút do dự chọn cây trâm của Hách Liên
Dung, nàng liền cười hắn: “Đợi lệnh đã, đồ ngốc!”
Vị Thiếu
Quân vừa kinh ngạc Hách Liên Dung đã xòe tay nắm cây trâm còn lại ra,
quả nhiên cây trâm của Vị Đông Tuyết ngắn hơn một chút, hắn liền kêu gào cho rằng mình bị mắc lừa: “Nà