
quan tâm, chỉ nghĩ có nàng….”
Vị Thiếu
Quân thấp giọng nỉ non, khi nói chuyện không ngừng lấy đôi môi chạm qua
từng tấc trên cơ thể xinh đẹp của nàng, nụ hôn nóng rực không ngừng hôn
xuống phía dưới, ngập ngừng dừng ở nơi bụng Hách Liên Dung. Hách Liên
Dung bị dục vọng khiến cho hét chói tai, rung động sâu trong nội tâm
càng thêm rõ ràng, thân thể cũng vì khao khát mà trở nên nóng bỏng, chỉ
là… chỉ là….
“Cái gì…
cái gì mà bố Pitt?” Hách Liên Dung thật ra nhớ rất rõ sự tồn tại của “bố Pitt”, tuy nhiên nàng không thể hiểu được vì cớ gì mà Vị Thiếu quân đối với chuyện này nhớ mãi không quên.
“Chính là
lần trước ta thân mật nàng, nàng gọi cái tên này.” Vị Thiếu Quân nâng
người lên, từ trên aco ngạo nghễ nhìn xuống nàng, “Ta từng nghĩ rằng để
cho nàng trở lại bên người hắn, nhưng hiện tại ta không muốn nữa. Liên
Dung, nàng chỉ có thể là của ta. Nụ hôn của nàng… lỗ tai… rên rỉ….” Hắn
vừa nói vừa hôn lên môi Hách Liên Dung, rồi lỗ tai…. Cuối cùng rơi xuống trước ngực mềm mại, trêu trọc khiến cho thân mình Hách Liên Dung nhẹ
nhàng lắc lắc, thập giọng rên rỉ. Vị Thiếu Quân cười xấu xa thành tiếng, hơi tăng thêm lực đạo khi cắn xuống, “Đều là của ta.”
Nàng nghe
thấy cái gì? Hách Liên Dung cố gắng duy trì một chút thanh tỉnh, không
để cho dục vọng chiếm thế thượng phong. Hắn nói tình cảm của hắn với
Bạch Ấu Huyên chỉ là thưởng thức chứ không phải tình yêu? Hắn nói muốn
mình? Hắn còn nói loại chuyện này chỉ có thể làm cùng người mình thích?
Ta nghĩ… ta hình như…. Thích nàng….
Thì ra những lời này đã nói cho đúng đối tượng, cho tới bây giờ cũng chưa từng là Bạch Ấu Huyên sao?
“Không được!” Trước khi tay Vị Thiếu Quân lại dời vào giữa chân nàng, Hách Liên Dung gắt gao cụm hai chân lại, “Không được!”
Vị Thiếu
Quân thất vọng vạn phần, rồi lại không chút lùi bước, cường nhanh chen
vào giữa hai chân nàng, khi chạm vào người nàng, che lại đôi môi của
nàng, một tay trêu chọc nơi mềm mại của nàng. Dùng một tay sờ soạn đến
nơi nguồn nước mẫn cảm nhất của nàng, không để ý tới tiếng kêu khóc giãy dụa của nàng, nhẹ nhàng ấn xuống, đầu ngón tay thon dài đã tìm thấy
được cửa khẩu bị dấu kín, ngón tay nhẹ nhàng đâm vào. Đầu ngón tay đã
tiến nhập vào thế giới ấm áp tuyệt vời.
Thân thể
Hách Liên Dung cứng đờ, tiếng rên rỉ toát ra bên môi, đối với sự xâm
nhập của đầu ngón tay Vị Thiếu Quân thì lại càng thêm căng thẳng, “Dừng… dừng lại!”
Vị Thiếu
Quân nghe thấy âm thanh của nàng, động tác trên tay càng thêm mê người.
Hách Liên Dung cực lực khép lại hai chân, nâng tay kéo lấy cổ hắn, há
miệng cắn thật mạnh vào vai hắn. Đau đớn trên vai khiến cơ thể Vị Thiếu
Quân khẽ co rút lại, lại càng không buống tay, hô hấp nóng bỏng phả vào
trong tai Hách Liên Dung. “Đêm nay đừng nghĩ tới chuyện ta sẽ buông tha
nàng.”
“Ta…” Hách
Liên dung đang muốn nói gì đó, đầu ngón tay Vị Thiếu Quân chôn ở trong
cơ thể nàng nhẹ nhàng di chuyển, Hách Liên dung kinh hô một tiếng, hít
thở thật lâu mới cắn môi dưới mềm giọng nói: “Hôm nay không được, trời
sắp sáng, ta phải về nhà, hôm nay còn có việc quan trọng…. không đủ thời gian làm xong….”
Nghe Hách
Liên dung lắp bắp nói xong, Vị Thiếu Quân hơi nâng cao lông mày, trong
mắt đã mang theo ý cười, lại vẫn nhẹ nhàng di chuyển đầu ngón tay. “Hiện tại không có thời gian… Khi nào thì có thời gian?”
“Này… Tìm…
thời điểm chúng ta đều rảnh rỗi….” Hách Liên Dung bị hắn đùa cợt khiến
cho nổi lên sắc tâm, thở gấp đến mức ngay cả một câu nói cũng không nói
hoàn chỉnh được.
Nói tới
việc chung phòng, Hách Liên Dung ngay từ lúc lập gia đình đã chuẩn bị
sẵn tâm lý, tại thời đại chú trọng việc ép duyên này, cho dù vợ chồng
thiếu thốn tình cảm, nàng cũng phải làm tròn nghĩa vụ thê tử của mình.
Sau lại cùng Vị Thiếu Quân vừa gặp đã ghét nhau tự nhiên sẽ không cần
bàn tới chuyện chung phòng hay không. Đến trước khoảng thời gian quan hệ giữa hai người chuyển biến tốt đẹp nàng còn từng lo nghĩ chuyện tương
lai sau này, tuy nhiên còn ngại quan hệ của Vị Thiếu Quân cùng Bạch Ấu
Huyên, Hách Liên Dung không để cho mình làm ra những bước hành động kia. Hiện tại lại biết được thái độ của Vị Thiếu Quân với Bạch Ấu Huyên, trở ngại liền biến mất, có lẽ lúc trước nàng không có đúng lúc nói với Vị
Thiếu Quân việc mình không trúng mị dược thì đã tồn tại tâm tình đâm lao thì phải theo lao này rồi, mà ước nguyện sai lầm lúc đầu này, có lẽ
giống với ước nguyện ban đầu của Vị Thiếu Quân rồi.
Nghĩ tới
đây, Hách Liên Dung mới hiểu ra đôi chút, thì ra tất cả đều đã tại lúc
mọi người chưa hay biết gì mà bắt đầu. Nàng ban đầu còn ôm suy nghĩ cùng Vị Thiếu Quân chung sống hòa bình, nghĩ để Vị Thiếu Quân nạp Bạch Ấu
Huyên làm thiếp, chính mình còn có thể cười chúc phúc nữa chứ. Thì ra
nàng đã nghĩ sai rồi.
Quan hệ giữa bọn họ là vợ chồng, đây là rằng buộc cả đời, nếu không có suy nghĩ muốn buông bỏ, thì nhất định sẽ dây dưa cả đời.
“Để ta đứng lên đi.” Hách Liên dung ôm cổ Vị Thiếu Quân, nhẫn nại tới cực hạn, liên tục giục hắn nhanh chóng buông tha mình. Vị Thiếu Quân không để ý tới
lời cầu xi