
n đầy thương tâm của nàng, gia tăng động tác nơi bàn tay, đồng thời hôn lên đôi môi của nàng, đưa nàng lên tới cực lạc vui vẻ.
Hách Liên
Dung mở to miệng thở hào hển, thân thể căng cứng chậm rãi thả lỏng, bụng hơi hơi co rút lại, tứ chi mềm mại không chút sức lực. Mặt nàng hồng
tới mức tưởng chừng như sắp bốc hơi, giận giữ trừng mắt nhìn Vị Thiếu
Quân. Vị Thiếu Quân cười xấu xa, ôm chặt lấy nàng, lúc này mới rút ngón
tay ra, Hách Liên Dung vì động tác này mà lại run rẩy một trận. Vị Thiếu Quân vẫn chưa chịu buông tha nàng, sau khi gặm cắn nàng thật lâu mới
thở gấp thay nàng mặc áo lót cùng tiết khố, giúp nàng sửa lại dung nhanh sau đó ghé bên tai nàng nhỏ giọng: “Đêm nay ta rảnh, nàng cũng nên rảnh đó.”
Hách Liên
Dung đỏ mặt, cúi đầu không nói, mặc hắn thừa dịp giúp mình mặc quần áo
mà giở trò, không quá lâu sau, Vị Thiếu Quân đã sửa sang xong, đi tới
bên giường cầm lên một lọn tóc của Hách liên Dung đưa tới bên mũi ngửi
ngửi, lộ ra một nụ cười cực kỳ thỏa mãn, lấy tay lấy xuống trầm cài tóc
trên đầu nàng, để cho mái tóc của nàng rơi rụng xuống, “Ta cũng sẽ không chải tóc, trở về bảo Bích Liễu giúp nàng búi lại.”
Nghe xong
lời nói của Vị Thiếu Quân, mặt Hách Liên dung càng thêm hồng, đoạt lại
cây trâm tùy tiện đem tóc dài phía sau búi lại, Vị Thiếu Quân nghiêng
đầu nhìn nàng, cho đến khi nàng búi xong tóc mới cười khẽ, “Như vậy nhìn cũng đẹp lắm.” Hách Liên Dung khẽ khinh bỉ hắn, còn chưa thích ứng được hắn như vậy, “Ít hoa ngôn xảo ngữ!” (hoa ngôn xảo ngữ: gần giống như
nói lời đường mật, nịnh hót)
Vị Thiếu Quân cười gập cả bụng, thoải mái ôm Hách Liên Dung vào trong lòng, “Hoa ngôn xảo ngữ cũng chỉ nói với nàng thôi.”
Hách liên Dung bị hành động dột ngột này của hắn khiến cho kinh hô một tiếng, đã quên cãi lại, “Làm gì vậy? Mau buông ta ra.”
“Ta sợ chân nàng nhuyễn.” Vị Thiếu Quân cắn miệng, cười đến xấu xa lầm bầm, “Đừng lăn xuống núi nhé.”
Hôm nay
tuyệt đối là ngày Hách Liên Dung đỏ mặt nhiều nhất, sâu trong cơ thể vẫn lưu lại khoái cảm cực lạc, nơi bắp đùi vẫn không thể khống chế được mà
run rẩy, lại nghe hắn nói như vậy, Hách Liên Dung dù không thể cãi lại,
nhưng tay nàng thì không chịu thua, nhéo tay hắn một cái, “Đi mau, hôm
nay là ngày đầu tiên nhậm chức, không được chậm trễ.”
(TĐHS: Vâng, Quân ca quá vô sỉ. Xưng hô sẽ thay đổi từ đây, Liên Dung sẽ gọi Quân ca là “huynh” nhé hé hé)
“Chậm thì
nói chúng ta bận tạo tôn tử cho bà nội, ai dám có ý kiến?” Vị Thiếu Quân nói như vậy, nhưng chân cũng không ngừng bước tới, ôm Hách Liên Dung ra khỏi phòng, gọi xa phu hôm qua theo tới xuống núi, chạy xe về thẳng Vị
gia.
Ngồi ở trên xa, Hách Liên dung vội vàng nghĩ lát nữa phải đối xử với hạ nhân trong
phủ thế nào, Vị Thiếu Quân thấy nàng ngẩn người, cười hi ha nghiêng
người tới, không nói gì đem nàng ôm vào trong lòng, “Hồi tưởng lại
chuyện vừa xảy ra sao?”
Hách Liên Dung lườm hắn một cái, lại cảm thấy tò mò, “Huynh cùng Bạch cô nương nói rõ tất cả chưa?”
Vị Thiếu Quân lập tức trở nên nghiêm chỉnh, “Đương nhiên, nàng có thể đi hỏi nàng ấy, ta cũng có thể tới đối chất.”
“Cũng không phải thẩm vấn phạm nhân, đối cái gì chất!” Hách Liên Dung vỗ nhẹ gáy
hắn, trong lòng lại vì thái độ của hắn mà mừng thầm, “Vậy bạch cô nương
đối với huynh luôn có chút gì đó đi?”
“Kia… chắc
là có đi.” Vị Thiếu Quân đối với bản thân rất tự tin, “Ta đối với nàng
ấy tốt như vậy, lại là công tử đẹp giai, một thiếu niên lang trong thời
buổi hỗn loạn, nàng ấy không động tâm mới là kỳ lạ đi?” (thiếu niên
lang: lang quân trong mộng)
Hách Liên Dung không biết nên nói gì, “Huynh xác định hai từ này là để hình dung huynh sao?”
Vị Thiếu
Quân không nói gì, Hách Liên Dung lại nói: “Tuy nhiên huynh nếu không có chút tâm tư gì với nàng ấy, sao lại không nói với nàng ấy?”
Vị Thiếu Quân thế nhưng sửng sốt, “Sao phải nói?”
“Huynh
không nói không phải sẽ khiến nàng bị lỡ dở sao?” Hách Liên dung quệt
miệng, hung hăng trừng hắn một cái, “Cũng là vì huynh biến thái như vậy
nên phải có người hưởng thụ quá trình biến thái của huynh sao?”
Vị Thiếu
Quân ngập ngừng hồi lâu, phẫn nộ nói: “Nàng ấy cũng chưa từng nói nàng
ấy ái mộ ta, chúng ta bình thường cũng không ai nói tới chuyện này, vốn
cảm thấy ở chung cũng không tồi, ta lỗ mãng chạy tới bảo nàng ấy không
cần ái mộ ta, có phải hay không có chút rất gây tổn thương nàng ấy?” Chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy ngốc nghếch rồi, Hách Liên Dung gật gật đầu, lúc này mới ra vẻ đã hiểu.
Hách Liên
Dung hỏi xong, Vị Thiếu Quân lại có chút khẩn trương, đầu ngón tay vô
thức ma sát với thảm trải trong xe, ánh mắt mơ hồ không rõ. Hách Liên
Dung nhìn mà thấy buồn cười, lấy hai tay ôm lấy đầu gối trước ngực,
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Vị Thiếu Quân lập tức lắc đầu, “Không có, không muốn hỏi gì cả.”
“Không muốn biết bố Pitt là ai à?”
Vị Thiếu
Quân lắc đầu, sắc mặt đã có chút buồn bực, nói chung vẫn rất để ý, lại
cố tình không hỏi ra khỏi miệng được. Vạn nhất lại là một kẻ trẻ tuổi
tài cao, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, kính già yêu trẻ, tiền đồ vô
lượng,