
trò chuyện với người bạn đi cùng.
Quản lí nhà hàng
này quen Hạng Mĩ Cảnh, thấy cô đến, bèn đi tới, vẻ mặt vô cùng bối rối:
"Theresa, thật sự xin lỗi, vị tiểu thư này nhất định muốn ngồi ở bàn mà
cô đã đặt trước, cô ấy là khách của ông chủ, tôi...".
Cô không
định gây thêm mâu thuẫn với Phùng Vũ Phi nữa, Lâm Khải Sương cũng nghĩ
cô còn phải tiếp tục ở lại tập đoàn Hoa Hạ làm việc, không cần thiết vì
một chiếc bàn mà tranh giành với người ta, chủ động nói với quản lí:
"Không sao, chúng tôi đổi sang bàn khác là được".
Cô vô cùng cảm kích sự thông cảm của Lâm Khải Sương, quay người định đi chổ khác, nhưng Phùng Vũ Phi đã nhìn thấy.
Phùng Vũ Phi ngông ngênh từ nhỏ quen rồi, vốn sau khi nghe Ngô Mạn Ni kể về
Hạng Mĩ Cảnh thì lòng đã nảy sinh cảm giác căm ghét với cô, lại thêm nỗi tức giận phải chịu trong bữa tiệc sinh nhật Quý Thục Nghi, tới hôm nay
vẫn hận tận xương tuỷ. Đột nhiên gặp Hạng Mĩ Cảnh ở đây, không thèm
suy nghĩ nhiều, đứng dậy đi về phía cô.
Lúc này, nếu Hạng Mĩ Cảnh vờ như không nhìn thấy mà bỏ đi, chỉ e Phùng Vũ Phi tức giận lại càng
thể hiện sự tinh tướng ngang tàng. Cô thoáng suy nghĩ rất nhanh, cuối
cùng quyết định vẫn nên nhìn về phía Phùng Vũ Phi đang đi tới với thái
độ lịch sự, vẻ mặt ôn hoà, chào: "Chào Phùng tiểu thhư".
Phùng Vũ Phi nhướng mày nhìn Hạng Mĩ Cảnh rồi lại nhìn sang Lâm Khải Sương, khinh miệt nói: "So trùng hợp thế này".
Lâm Khải Sương không tiếp lời, Hạng Mĩ Cảnh lại không thân thiết gì với
Phùng Vũ Phi, nên dù có nói gì cũng thành ra nhạt nhẽo hoặc sẽ bị Phùng
Vũ Phi vịn cớ để chế nhạo, bèn chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
Phùng Vũ Phi rõ ràng cảm thấy không vui, nhìn xung quanh không còn bàn trống, thái độ rất đáng ghét: "Hai người tới ăn cơm sao lại không chịu đặt bàn trước thế?".
Quản lí nhà hàng đứng bên cạnh định lên tiếng giải
thích nhưng lại sợ chọc giận Phùng Vũ Phi, Hạng Mĩ Cảnh cũng định tìm
bừa một lí do cho xong để đi, nhưng Lâm Khải Sương không nhịn nổi, thản
nhiên lên tiếng: "Chắc Phùng tiểu thư không biết, chiếc bàn Phùng tiểu
thư đang ngồi là bàn chúng tôi đã đặt trước. Chúng tôi thấy Phùng tiểu thư từ xa tới đây, lại không hiểu cách đối nhân xử thế của người bản
địa, nên mới nhường cái bàn cho cô. Còn về việc ăn cơm, trước đó đúng
là muốn ăn thật, nhưng giờ hết hứng rồi, còn ở đây thêm nữa thì cảm giác sẽ càng tệ".
Những lời của Lâm Khải Sương không nặng song chẳng hề nhẹ, câu nào câu nấy đầy đả kích nhằm thẳng vào Phùng Vũ Phi.
Phùng Vũ Phi lập tức tỏ thái độ không vui, nghiến răng định nổi cơn tam bành.
Hạng Mĩ Cảnh kịp thời ngăn Phùng Vũ Phi lại, ra hiệu cho cô ta thấy người
bạn đi cùng đang dài cổ ngóng về phía này: "Phùng tiểu thư, bạn cô còn
đang đợi".
Phùng Vũ Phi tức giận trừng mắt lườm Lâm Khải Sương
một cái, sau đó quay về phía Hạng Mĩ Cảnh hừ lạnh lùng: "Cô có một người bạn trai tốt thật đấy!".
Hạng Mĩ Cảnh thấy mình đúng là quá mức xui xẻo nên mới chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi mà đụng mặt Phùng Vũ Phi tới hai lần.
Sau đó họ đi ăn thịt vịt nướng ở quán ăn nhỏ ven đường.
Lâm Khải Sương tỏ ý xin lỗi Hạng Mĩ Cảnh vì sự nóng giận nhất thời của
mình: "Những lời anh nói vừa rồi, chắc chắn sẽ gây phiền phức cho em".
Hạng Mĩ Cảnh uống một hớp bia, cố ý trêu Lâm Khải Sương: "Biết mà anh còn nói?".
Lâm Khải Sương hoàn toàn không có ý định che giấu sự chán ghét của mình: "Anh thấy không thuận mắt".
Hạng Mĩ Cảnh nhún vai: "Vì vậy nên em mới trở thành một nhân viên quan hệ
công chúng xuất sắc nhất, còn anh không hổ danh với danh xưng công tử
Lâm gia".
Lâm Khải Sương biện bạch: "Xưa nay anh đâu cậy thế ức hiếp người khác".
Hạng Mĩ Cảnh rót đầy bia cho anh, cười đáp: "Một người càng có nhiều, thì
càng có bệ phóng vững chắc khi cất tiếng nói. Phùng Vũ Phi mặc dù là
em gái họ của vợ Dung Trí Hằng, nhưng ở đây, cô ta chính là người của
Dung gia. Bao nhiêu người có thể dám buông lời châm chọc bóng gió xa
xôi như thế trước mặc cô ta?".
Lâm Khải Sương vẫn không phục: "Đấy là bởi vì đại đa số mọi người đều muốn giử quan hệ với Dung gia".
Hạng Mĩ Cảnh gật đầu: "Đây là xã hội hiện thực. Anh không cần phải suy
nghĩ tới quan hệ với Dung gia, là vì anh chưa thực sự bước chân vào
thương trường, chưa thực sự bước chân vào vòng xoáy xã hội ăn thịt người không nhả xương kia. Duy trì một mối quan hệ tốt đẹp chưa chắc đã có
nhiều tác dụng, nhưng gây thù chuốc oán thì vạn lần đừng nên. Mặc dù
em cũng không thích Phùng Vũ Phi, nhưng nếu có cơ hội để thay đổi thái
độ của cô ta đối với em, em vẫn sẽ cố gắng hết sức. Sống ở dưới tầng
thấp nhất trong thế giới này, ngoài việc thay đổi bản thân mình để tự
thích ứng, lấy lòng người khác ra, không còn cách nào khác".
Lâm Khải Sương muốn nhắc nhở cô: "Em chỉ đi làm thuê thôi, không cần thay đổi bản thân mình".
Hạng Mĩ Cảnh uống một hớp bia nữa, chậm rãi nói: "Em cũng hi vọng em chỉ đi
làm thuê, nhưng em đã vô tình lún sâu vào cuộc sống của thế giới này
rồi. Em sẽ có kì vọng, cho dù có những việc biết là rất khó, song em
vẫn không nỡ từ bỏ".
Lâm Khải Sương cảm giác như thần t