
không có ý định trả lời phỏng vấn bất kỳ ai, em cũng không quan
tâm đến việc báo chí đưa tin như thế nào, mọi người nghĩ gì, có một số chuyện
chỉ cần không đếm xỉa đến thì nó sẽ tự lắng xuống''.
Lòng Điền Quân Bồi chùng xuống, anh liền rút ra kết
luận ngay: "Em không muốn vì sự thanh minh của em mà Ức Hâm phải đối mặt
với cơ quan điều tra đúng không?"
Nhâm Nhiễm không phủ nhận: "Quân Bồi, có một số
chuyện em buộc phải nói rõ với anh. Trần Hoa là mối tình đầu của em, năm 18
tuổi em đã yêu anh ấy, năm 19 tuổi bọn em chia tay nhau. Em ra nước ngoài du
học, mấy năm sau đó bọn em mới gặp lại, nhưng cũng chỉ là gặp mặt mà thôi. Năm
kia em bị tai nạn ô tô, suýt thì mất mạng, anh ấy đã chăm sóc em một thời gian
dài, tuy nhiên, em với anh ấy... không còn khả năng đến được với nhau
nữa".
Điền Quân Bồi cho rằng, ở giai đoạn chưa chín chắn như
hồi 18,19 tuổi, cái gọi là tình yêu chỉ là sự rung động trong tình cảm và dục
vọng mà thôi, không tiếp tục được cũng là điều bình thường, không thể ảnh hưởng
sâu sắc đến cuộc sống của một người. Nhâm Nhiễm đã kể lại rất đơn giản, nhưng
không giải thích nguyên nhân tại sao Trần Hoa lại đuổi theo cô đến tận thành
phố J, hiện tại lại dùng thủ đoạn đó để ép cô lộ diện. Nhưng Điền Quân Bồi
biết, đây đã là chuyện cũ mà Nhâm Nhiễm không muốn nhắc đến nữa, nếu anh dò hỏi
e rằng sẽ chỉ không hay.
“Em không thể chấp nhận được cách làm lần này của anh
ấy, nhưng em không muốn vì sự bực dọc nhất thời mà làm ảnh hưởng đến công ty
của anh ấy, em chỉ muốn đưa ra sự lựa chọn giảm thiệt hại đến mức nhỏ
nhất".
“Nếu anh không lý giải sai thì em chuẩn bị không hỏi
han gì, không đếm xỉa gì đến chuyện thị trường chứng khoán, đợi Trần Hoa tự rút
về”.
“Anh ấy là người rất khó chủ động bỏ cuộc, nhưng nếu
em đã hạ quyết tâm thì cũng không thể thay đổi một cách dễ đàng. Nếu anh cảm
thấy cách giải quyết vấn đề này của em không đủ thẳng thắn thì em cũng có thể
hiểu”.
Điền Quân Bồi phát hiện ra rằng Nhâm Nhiễm có đôi mắt
màu hổ phách lặng lẽ và trong trẻo, kể cả trong lúc phê bình mình không thẳng
thắn, giọng nói và thái độ của cô cũng vẫn tỏ ra thản nhiên. Rõ ràng là cô biết
hành động lời nói của mình sẽ gây phản ứng gì cho người khác, và cô cũng sẵn
lòng. Tuy nhiên, giống như việc cô không quan tâm đến chuyện báo chí như thế
nào, dường như cô cũng không thực sự để tâm đến chuyện anh có chấp nhận lời
giải thích của cô hay không.
Một cảm giác khó tả trào dâng trong lòng Điền Quân
Bồi, anh phát hiện ra đây mới là điều khiến anh quan tâm nhất. Tuy nhiên đứng
trước Nhâm Nhiễm, anh không thể tiếp tục dò hỏi.
“Anh đã nói rồi, anh sẽ không hỏi về quá khứ của em,
Nhâm Nhiễm ạ, em không phải chịu sức ép trong chuyện này".
"Xin lỗi anh, Quân Bồi, em biết như thế này là
rất không công bằng với anh, em cũng đã cố gắng thành khẩn trước anh. Tuy
nhiên, một người sau khi phải gánh quá nhiều thứ thuộc về quá khứ thì không thể
nào mở rộng cõi lòng và trút bày mọi chuyện với người khác được nữa".
Giọng cô dù bình thản đến đâu cũng vẫn ẩn chứa một cảm
giác buồn bã, thê lương. Anh nắm chặt tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, "Anh
nghĩ, nếu đã đem lòng yêu một người không bao giờ đòi hỏi cái gọi là công bằng
đâu".
Rõ ràng là bàn tay cô khẽ giãy giụa trong lòng bàn tay
anh, sau đó lại nắm chặt lại tay anh. Lúc nhận được điện thoại của Điền Quân
Bồi cô đã nghĩ xong rồi, cô không có quyền gì để đảo lộn cuộc sống vốn đang
diễn ra rất có trật tự cửa một người đàn ông, nói lời kết thúc với anh có lẽ là
sự lựa chọn sáng suốt hơn cả. Tuy nhiên hiện nay, cô lại không thể nào giữ được
bình tĩnh để gạt tay anh ra và nói lời chia tay.
Điền Quân Bồi rời nhà Nhâm Nhiễm, dừng chân lại nhìn
tòa nhà cao tầng sau lưng, Anh thầm nói với mình rằng: Là một luật sư, kể cả là
không theo đuổi sự công bằng mang tính tuyệt đối thì cũng vẫn coi trọng sự công
bằng mang tính tương đối. Chỉ có điều so với sự công bằng, còn có những cái
ngươi không thể buông xuôi, rốt cục là trong lòng ngươi muốn theo đuổi cái gì?
Đã là lúc nửa đêm, các tòa nhà cao tầng trong
thành phố nằm san sát nhau không còn cảnh đứng dưới cửa sổ nhà người mình yêu
và ngắm nhìn ánh đèn lãng mạng qua khung cửa nữa. Đương nhiên lúc này đây, Điền
Quân Bồi không có suy nghĩ gì lãng mạng, lòng anh đang rối bời, không thể nào
sắp xếp và đưa ra cho mình một câu trả lời cụ thể. Lý trí mách bảo anh rằng, có
lẽ đúng như lúc đầu Nhâm Nhiễm đã thừa nhận, cô thiếu vẻ ngây thơ và sự nhiệt
tình, không phải là một người yêu lý tưởng, càng huống chi cô lại có một qua khứ
phức tạp như vậy, lại có dính dáng về kinh tế với Trần Hoa – người đàn ông khó
hiểu đó.
Tuy nhiên sau khi bị một tình cảm âm thầm nảy sinh và
ngày càng sâu nặng chiếm chỗ, mặc dù từ trước đến đây anh luôn tỏ ra lý trí
trong mọi công việc, nhưng cũng không thể nào thuyết phục được mình buông xuôi
vào lúc này.
Tiếp theo đó, đúng như những gì Nhâm Nhiễm dự đoán, từ
đầu đến cuối cô không chịu lộ diện, mấy cổ đông lẻ lớn có tên trong danh sách
nhận trả lời phỏng vấn đó mỗ