
gười đàn ông, vỗ nhẹ vào vai anh: “Khi
nào mệt thì thả em xuống, em có thể đi bộ.”
Lệ Trí Thành không
trả lời, cõng cô đi xuống núi. Anh cõng một người và hai cái ba lô nhưng vẫn đi rất nhanh, bước chân trầm ổn. Lâm Thiển cảm thán: “Anh chẳng
khác nào bộ đội đặc công.”
Lệ Trí Thành: “Ừ.”
Lâm Thiển
cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô ôm cổ anh, chốc chốc lại lau mồ hôi giúp
anh, lát lại cúi đầu hôn lên cổ anh, bất chấp ánh mắt của người đi
đường. Lệ Trí Thành được cô “phục vu”, tuy không lên tiếng nhưng tâm
trạng của anh hết sức vui vẻ, đoạn đường núi dài đến mấy cũng thành
ngắn.
Tầm chiều tối, hai người ngồi xe buýt quay về thành phố
Lâm. Vẫn là vị trí gần cửa sổ, tay nắm tay, thì thầm trò chuyện, nhưng
Lâm Thiển có cảm giác khác lúc đi. Cô và anh bây giờ thân mật, gần gũi
hơn.
Bây giờ, cô đã thuộc về anh, còn anh cũng thuộc về cô. Quan
hệ thân mật này tách hai người khỏi đám đông, tựa như họ đang tồn tại
một vòng tròn nhỏ mà bên trong chỉ có họ.
Gần đến thành phố Lâm, di động của hai người lần lượt đổ chuông.
Lệ Trí Thành nghe máy trước, là Cố Diên Chi gọi tới. Anh ta cười: “Trí
Thành, Aito của chúng ta về cơ bản coi như thành công rồi.”
Lệ
Trí Thành một tay cầm điện thoại, một tay ôm Lâm Thiển, ngắm thành phố
phồn hoa rực rỡ trong ánh hoàng hôn ở phía xa xa, khóe mắt ẩn hiện nụ
cười.
Tiếp theo, Lâm Thiển nhận được điện thoại của một trợ thủ
đắc lực trong nhóm thị trường. Anh ta cất giọng mừng rỡ: “Giám đốc Lâm,
có tin vui. Theo số liệu mới thống kê vào chiều nay, mới một tuần, Aito
đã bán hết sạch hàng trong cả nước.”
***
Gần đây Ninh Duy Khải không được suôn sẻ. Tên bộ đội của Ái Đạt quả nhiên tung chiêu
độc, đưa ra nhãn hiệu “Khách lữ hành thành phố” khiến cả ngành xôn xao.
Hơn nữa, hoạt động quảng bá được đẩy mạnh, ý tưởng mới mẻ sáng tạo,
không tiếc tiền đầu tư, khởi xướng xu thế marketing nhãn hiệu riêng lẻ.
Hành động này như tát vào mặt doanh nghiệp đầu ngành Tân Bảo Thụy.
Tuy nhiên, Ninh Duy Khải không phải là người ham hư danh, đối phương đã dám xuất chiêu, anh ta tiến hành phong tỏa là được.
Nhưng nội bộ lại có “đầu trâu mặt ngựa” gây phiền phức cho anh ta.
Aito đã tung ra thị trường một tuần, lượng tiêu thụ tăng vọt, khí thế ầm ầm. Hiện tại, chỉ cần là nơi dính dáng đến “túi xách” như trung tâm thương
mại, siêu thị, internet, thậm chí bến tàu điện ngầm cũng đều xuất hiện
quảng cáo của Aito. Người tinh mắt có thể nhận ra, chỉ vài tháng nữa,
Aito sẽ trở thành “Apple” của ngành túi xách, tạo ra kỳ tích chưa từng
thấy.
Đến lúc bấy giờ, liệu Tân Bảo Thụy còn có thể giữ vị trí “anh cả” của ngành?
Vì vậy, trong lúc ở đầu sóng ngọn gió, nội bộ tập đoàn Chúc thị không biết có ai tác động, yêu cầu triệt tập cuộc họp chuyên đề về Tân Bảo Thụy,
nhằm mục đích thảo luận “bài toán khó chưa từng gặp” này.
Ninh Duy Khải chẳng thèm bận tâm, thông báo cuộc họp đã gửi tới ba ngày, anh ta cũng cáo ốm ba ngày liền.
Ba ngày này, Ninh Duy Khải nhốt mình trong phòng làm việc của CEO, hoàn
toàn cách ly với thế giới bên ngoài. Hai vị thiếu gia Chúc thị không rõ
anh ta định giở trò gì. Cuco65 họp giải quyết bài toán khó cũng vì vậy
buộc phải hoãn lại.
Ninh Duy Khải nhốt mình trong phòng để làm
gì? Buồn bực, phẫn nộ hay hết đường xoay sở? Không, anh ta đang suy
ngẫm, suy ngẫm một cách tỉnh táo.
Ninh Duy Khải không nghĩ đến
vấn đề, rốt cuộc Aito sẽ mang đến sự uy hiếp to lớn như thế nào đối với
Tân Bảo Thụy, cũng không suy nghĩ xem vào thời điểm này, anh ta nên đối
phó với bên ngoài hay ổn định nội bộ trước.
Ninh Duy Khải chỉ nghĩ một vấn đề duy nhất, tên bộ đội thâm hiểm Lệ Trí Thành rốt cuộc định làm gì?
Trong lúc lòng người hoang mang, các giám đốc bộ phận và phó tổng, những cán
bộ cốt cán đi theo Ninh Duy Khải nhiều năm, cả trợ lý Nguyên Tuấn đều
trấn tĩnh và tỏ ra nhẫn nại. Bởi vì bọn họ biết rõ phong cách của CEO
nhà mình. Bình thường, Ninh Duy Khải luôn tỏ ra thoải mái nhưng vào thời khắc then chốt, anh ta vô cùng trầm tĩnh và quyết đoán, khiến người
khác không khỏi khâm phục. Vô số phong ba bão táp trong quá khứ đã chứng minh, quyết sách của Ninh Duy Khải là đúng đắn. Chính vì vậy, anh ta
mới ngày càng đưa Tân Bảo Thụy lên nấc thang cao hơn.
Đây là năng lực đưa ra những quyết định chiến lược và sự quyết đoán khi đảm trách
toàn cục mà không phải người lãnh đạo nào cũng có. Gặp được vị lãnh đạo
như vậy là may mắn của bọn họ, nên bọn họ nhẫn nại chờ đợi.
Tầm
chiều tối ba ngày sau, cửa phòng làm việc của CEO cuối cùng cũng mở,
Ninh Duy Khải ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài. Anh ta mỉm cuời nói với
Nguyên Tuấn: “Đi gọi người của bộ phận Nghiên cứu kỹ thuật đến đây.”
Bắt gặp thần sắc của Ninh Duy Khải, Nguyên Tuấn biết anh ta đã có quyết
định, trong lòng rất vui mừng. Anh ta lập tức gọi Giám đốc bộ phận
Nghiên cứu kỹ thuật và mấy nhân viên trụ cột tới văn phòng CEO.
Ngồi sau bàn làm việc cỡ lớn, Ninh Duy Khải chỉ hỏi bọn họ một câu: “Các anh có thể làm ra sản phẩm xuất sắc hơn không?”
Giám đốc bộ phận nghiên cứu kỹ thuật đã sớm nghĩ tới vấn đề này nên trả