
lời
rất nhanh: “Với kỹ thuật và năng lực thiết kế của chúng ta hiện thời,
chúng ta hoàn toàn có thể. Về phương diện vật liệu khó khăn một chút,
chúng ta cần tìm ra vật liệu có tính năng và mức giá tương đương Mind,
hoặc chúng ta cướp quyền sử dụng độc quyền sản phẩm của Mind từ Ái Đạt.
Về mặt kỹ thuật, chúng ta tuyệt đối có thể làm ra sản phẩm tương tự Aito.
Cuối năm ngoái, chúng ta nhập khẩu một số kỹ thuật sản xuất túi xách dã
ngoại, những kỹ thuật này có thể áp dụng cho sản phẩm mới. Về điểm này,
Ái Đạt lạc hậu hơn chúng ta.
Về phương diện thiết kế, sản phẩm
Aito của bọn họ đúng là không tồi, nhưng năm nhà thiết kế xuất sắc nhất
cả nước đều ký hợp đồng hợp tác độc quyền với Tân Bảo Thụy.
Chi
phí kỹ thuật và thiết kế tương đối cao, nhưng không tính vào giá thành
sản xuất sản phẩm riêng lẻ. Vì vậy, chúng ta hoàn toàn có thể sản xuất
túi xách cùng loại nhưng có giá thấp hơn, tính năng ưu việt hơn Aito.”
Trước đây, Ninh Duy Khải và cán bộ chủ chốt của công ty từng tiến hành nhiều
cuộc đối thoại tương tự. Mỗi lần nghe mọi người phân tích xong, anh ta
đều hài lòng bảo bọn họ lập tức hành động, anh ta sẽ hết sức ủng hộ.
Nhưng lần này, Ninh Duy Khải nghe xong im lặng hồi lâu. Sau đó, anh ta lẩm
bẩm: “Phải bỏ ra nhiều tiền mua kỹ thuật, bỏ nhiều tiền mời nhà thiết
kế, phương diện vật liệu chưa chắc đã thắng…” Anh ta ngẩng đầu quan sát
cấp dưới: “Nói như anh, trận này dù thắng Lệ Trí Thành, Tân Bảo Thụy
chúng ta cũng phải dốc hết sức mới có thể thắng một cách miễn cưỡng?”
Ngữ khí của anh ta rất nghiêm nghị, đám nhân viên kỹ thuật do dự một lát, gật đầu: “Đúng vậy, nhưng khả năng thắng là rất lớn.”
Ninh Duy Khải đứng dậy đi vài bước, tựa người vào thành bàn, gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn. Sau đó anh ta hỏi: “Các anh cần bao nhiêu thời gian mới
làm ra mẫu túi xách này?”
Cấp dưới ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chúng tôi phấn đấu trong hai tháng.”
Ninh Duy Khải gật đầu: “Tôi biết rồi. Các anh cứ đi làm việc đi.”
Thấy anh ta không lập tức đưa ra quyết định như thường lệ, Giám đốc bộ phận
kỹ thuật hỏi: “Ninh tổng, chúng tôi bắt tay chuẩn bị làm sản phẩm mới
được không ạ?”
Ninh Duy Khải ngẩng đầu mỉm cười: “Không, chúng ta không làm. Người ta đào hố, chúng ta dại gì nhảy xuống.”
***
Sáng sớm hôm sau, Ninh Duy Khải đương nhiên không ngốc nghếch đi trụ sở tập
đoàn Chúc thị làm bia đỡ đạn. Anh ta đến thẳng nhà họ Chúc gặp bố vợ.
Ninh Duy Khải không gặp may, hoặc là Chúc gia có quá nhiều tai mắt nên vừa
vào nhà, anh ta liền nhìn thấy cậu hai Chúc Hàm Trình đang ngồi ăn sáng
với bố ở ngoài vườn hoa.
Ninh Duy Khải tiến lại gần.
Ông
già họ Chúc bình thường rất thân thiện với anh ta nên mỉm cười vẫy tay:
“Duy Khải đến rồi à, đã ăn sáng chưa, ngồi đây cùng ăn đi.” Chúc Hàm
Trình cũng cười: “Duy Khải cũng đến đây à, trùng hợp thật đấy.”
Ninh Duy Khải kéo ghế, ngồi xuống cạnh bố vợ, nói thẳng: “Bố, con có việc muốn thương lượng với bố.”
“Anh nói đi.” Tâm trạng của ông Chúc tương đối vui vẻ, cậu hai ở bên cạnh nửa cười nửa không nhìn Ninh Duy Khải.
Ninh Duy Khải kể vắn tắt vụ việc Ái Đạt tung ra sản phẩm gây sốt trên thị
trường. Ông Chúc nghe xong gật đầu: “Aito đúng là rất sáng tạo. Không
ngờ con trai lớn qua đời, Từ Dung vẫn còn con trai giỏi giang như vậy,
khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.”
Cậu hai Chúc Hàm Trình biến sắc mặt, Ninh Duy Khải cười cười.
“Anh định làm thế nào?” Ông Chúc hỏi: “Có cần sự ủng hộ về mặt tài chính của tập đoàn không? Anh cứ đề xuất đi.”
Ninh Duy Khải uống một ngụm trà, từ tốn đáp: “Bố, lần này con không định làm gì cả.”
Nghe câu này, Chúc Hàm Trình chau mày, ông Chúc cũng hơi bất ngờ: “Anh nói tiếp đi.”
Ninh Duy Khải đã có sự chuẩn bị từ trước, chậm rãi mở miệng: “Bố, bố từng
nói, chúng ta là người đứng đầu thị trường. Làm một lãnh đạo cần phải
quyết đoán, nhưng cũng nên độ lượng. Con luôn ghi nhớ điều này.”
Cậu hai họ Chúc ở bên cạnh nhếch mép cười mỉa, Ninh Duy Khải không để ý đến anh ta, tiếp tục lên tiếng: “Những năm qua, con đi theo đường lối chiến lược của bố, ngăn chặn rất nhiều cuộc “tấn công” của vô số nhãn hiệu.
Nhưng càng phát triển, Tân Bảo Thụy sẽ càng kém linh hoạt. Những lúc như vậy, chúng ta nên theo đường lối ổn định, chứ không phải việc gì cũng
chăm chăm vào vị trí đầu. Trước đây bố từng nói, sẽ có một ngày trên thị trường xuất hiện nhãn hiệu chúng ta không thể tiêu diệt, bây giờ nhãn
hiệu đó đã ra đời.”
Chúc Hàm Trình phì cười một tiếng, nhưng ông
Chúc chăm chú lắng nghe, sau đó hỏi con rể: “Aito chính là nhãn hiệu anh không thể tiêu diệt.”
Ninh Duy Khải gật đầu: “Đúng, con không thể tiêu diệt.”
Hi cha con họ Chúc ngẩn người, Ninh Duy Khải không vòng vo mà thẳng thắn trình bày quan điểm của mình:
“Bố, bố đã nghe nói vụ Lệ Trí Thành cướp thị trường của Tư Mỹ Kỳ vào mấy
tháng trước chưa ạ? Người này tuy xuất thân từ quân nhân nhưng hành sự
vô cùng xảo quyệt. Lần đó, hắn ta dùng dự án Minh Thịnh làm mồi nhử, nhử Tư Mỹ Kỳ rơi vào bẫy, khiến Trần Tranh phải dốc sức vào đơn đặt hàng
của Minh Thịnh. Kết quả, Lệ Trí Thành triển