XtGem Forum catalog
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327211

Bình chọn: 7.00/10/721 lượt.

g thật không muốn tình một đêm với hắn trên con đường hẻo lánh này đâu. Tuy Dạ Hoặc đã trúng độc, nhưng Tiểu

Tiểu biết, hắn chỉ là không thể tùy tiện dùng võ công mà thôi. Hắn hít

vào khá ít, sẽ không hôn mê được, nhưng sẽ xuất hiện cảm giác tay chân

vô lực——nếu như hắn muốn, muốn phát sinh chuyện gì đó với mình thì vẫn

có thể làm được.

Sóc vương chết tiệt, bình thường tinh ranh thế

kia, bây giờ sao lại ngu như vậy? Ngu một lần cũng được, mau đến đây tìm người đi, Tiểu Tiểu ta thà để thân phận mình phơi bày ra ánh sáng, cũng không muốn bị người ta ăn trên đường này đâu…

Lời cầu khẩn của

Tiểu Tiểu, lần này lại chẳng ai nghe thấy, Dạ Hoặc vẫn cúi đầu xuống,

thuần thục bắt lấy cánh môi đỏ mọng của Tiểu Tiểu, bắt đầu trằn trọc

triền miên. Tay hắn không di chuyển lung tung, chỉ là một tay đem nàng

ôm vào trong lòng, một tay khác thì đặt sau đầu Tiểu Tiểu, đỡ nàng, sợ

nàng sẽ té xuống.

Hu hu…trong miệng Tiểu Tiểu giãy giụa, kết quả

chỉ khiến hắn hôn càng sâu hơn, hắn thuần thục khiêu khích tất cả cảm

giác trong miệng nàng, mãi đến khi nàng từ từ mềm nhũn, từ từ không còn

giãy giụa nữa….

“Dạ Yêu, nàng đúng là tiểu yêu tinh động lòng

người, vẫn là nhiệt tình thì tốt hơn, ta thích! Dạ Yêu, được không? Được không vậy?”

Dạ Hoặc khẩn trương nhìn nàng, hắn rất muốn nàng, chính tại đây, ngay bây giờ!

“Không…” Tiểu Tiểu khẽ hừ một tiếng, nhưng khi nhìn thấy con ngươi hắn hơi hơi

tối lại, nàng thông minh câm miệng lại, bởi vì nàng nghe thấy tiếng bước chân như xa mà gần, không bao lâu, bọn họ sẽ tới đây.

“Có người

đến?” Dạ Hoặc cũng nghe thấy tiếng bước chân đó, số lượng người đến rất

đông, nhưng nội lực đều tầm thường. Nếu là bình thường, hắn căn bản sẽ

chẳng lo lắng gì, nhưng bây giờ không được, mình bây giờ chẳng có tí võ

công nào, bọn họ mà đến thì chỉ có mà bị bắt thôi.

“Dạ Yêu, đưa ta đi.”

Trên tay chẳng có nhiêu sức, nhưng giúp nàng giải huyệt thì vẫn còn dư chán. Dạ Hoặc không hề do dự, lưu loát giải huyệt đạo cho Tiểu Tiểu. Tiểu

Tiểu bật cười giảo hoạt:

“Hoặc, ngươi đáng yêu quá đi, ngươi cho rằng ta tự do rồi, còn lo cho sự sống chết của ngươi hay sao?”

Y như lúc nãy hắn làm, tay Tiểu Tiểu sờ lên mặt của Hoặc, thế giới này

thật đúng là không công bằng, một người đàn ông thôi, có da thịt tốt như vậy làm quái gì chứ.

Lãng phí!

“Dạ Yêu, ta tin nàng, mau lên! Bằng không thì cả hai chúng ta cũng đừng hòng chạy thoát!”

Dạ Hoặc nhàn nhạt nói, cứ như hắn thật sự rất hiểu Tiểu Tiểu vậy, Tiểu Tiểu khinh thường bĩu môi:

“Lần này, ngươi thật sự tin lầm người rồi. Hoặc, nói thật cho ngươi biết,

Tiểu Tiểu ta chính là một người tự tư vậy đó, ta trước giờ vẫn luôn kiên trì có ơn báo ơn, có thù báo thù. Nhiều lần như vậy, hình như ngươi

chẳng có ơn gì với ta hết á, cho nên…”

Nàng cười nguy hiểm, nhấc chân lên, in một vết nóng bỏng lên khuôn mặt tuấn tú của hắn:

“Ta đi đây, ngươi cứ từ từ mà giỡn với đám người đó đi. Võ công ngươi tốt

như vậy, ngươi thông minh thế này, ta tin rằng ngươi nhất định có thể

chuyển nguy thành an. Không gặp lại nha…”

Vẫy vẫy tay, Tiểu Tiểu

cứ thế mà đi. Dạ Hoặc cười nhìn bóng lưng nàng, thật không ngờ, nàng y

như những gì hắn nghĩ, sẽ tuyệt tình như vậy, nhưng mình thật sự không

cứu được nữa hay sao? Thế thì chưa chắc.

Vươn tay ra, hắn lấy từ

trong tay áo ra một con rắn màu lục bích, hắn gõ nhè nhẹ lên đầu con rắn một cái, con rắn liền ngẩng đầu lên, thè cái lưỡi dài ra, nằm trong

lòng bàn tay hắn, mắt nhìn hắn đăm đăm.

“Đi đi, Tiểu Tử!”

Cứ như là nói chuyện với người vậy, hắn đối với cái đầu của con rắn, cười nói.

Thần kì, con rắn gật gật đầu, bỗng từ trên tay hắn trườn xuống, chớp mắt đã

biến mất không thấy bóng hình. Dạ Hoặc lết cái chân vô lực, tìm một nơi

càng hẻo lánh hơn ngồi xổm xuống…

Rất nhanh, sẽ có người đến cứu mình, hắn tin vào năng lực của Tiểu Tử.

Đội ngũ đèn đuốc thật dài, dần dần đến gần cái góc tối đó, không ôm bao

nhiêu hi vọng, Sóc vương vẫn dặn dò gia đinh của vương phủ, ra ngoài đi

tìm cái gọi là thích khách. Mà bản thân hắn, lại chỉ có thể tìm người đi gọi ngự y, gọi đại phu, giúp Hoàng thượng và Lân vương giải độc đã rồi

hãy nói.

Tinh anh của vương phủ hắn không điều động, Hoàng thượng ở đây, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, người trong phủ mà thiếu thì

thật không được. Nhưng mà, nếu như hắn biết cái đám gà mờ được phái ra

ngoài kia thật sự tìm thấy “Thích khách”, hắn nhất định sẽ không ngây

ngốc ngồi đợi ở vương phủ đâu.

Người đầu tiên mời đến, chẳng phải thái y. Chỉ là mấy đại phu ở gần đây, người vương phủ đem bọn họ xốc ra từ trong ổ chăn, nhưng bọn họ có xem thì cũng chỉ xem vậy thôi, loại

độc này ngay đến thấy cũng còn chưa thấy qua nữa là.

Lo lắng nhìn hai người đang hôn mê, may mà mình có thể chất bách độc bất xâm, bằng

không, lúc đó cùng nhau té ngất chính là ba người bọn họ rồi, ngay đến

một người bận chăm sóc cũng chẳng có, như thế, há chẳng phải sẽ thảm lắm hay sao?

“Vương gia…” Thái y cuối cùng cũng tới, ngăn cản mấy lễ nghi rờm rà của bọn họ, Sóc vương dẫn bọn họ về phía tẩm thất, khẩn

trương n