Pair of Vintage Old School Fru
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328180

Bình chọn: 8.00/10/818 lượt.

ngùng cười:

“Trẫm chỉ nói vậy thôi, ‘Ám’, trẫm đợi ngươi, đi nhanh về nhanh!”

Nhận lệnh đi ra ngoài, hắn thề, nhất định phải nhìn xem nữ nhân khiến mình ‘chịu nhục’ mặt mũi ra sao.

Đêm tối, là thuộc về hắn, dù có một chút ánh trăng cũng chẳng hề chi, huống hồ Lâm Tiên cung chỉ là một mảng tĩnh lặng, tất cả mọi người đều đã đi

vào giấc mộng. Trong lòng ‘Ám’ vẫn còn tức, nhưng động tác dưới chân lại chẳng có chút nặng nề gì, lúc tiếp đất, ngay đến một tiếng động cũng

không có.

Hoa mà Hoàng thượng nói, hắn vừa nhìn liền thấy ngay ở

trong tẩm thất của nữ nhân kia, đi đến trước hoa ngửi thử, đúng là khá

thơm, cũng đẹp nữa. Chẳng lẽ Hoàng thượng thích chậu hoa này nên mới bảo mình tới trộm? Mà cũng không đúng, nếu thích, chỉ cần ngài ấy nói một

tiếng, nương nương kia còn không cung cung kính kính cam tâm tình nguyện hai tay dâng lên trước mặt Hoàng thượng hay sao, đâu cần Hoàng thượng

phải phái người đi ‘trộm’?

Tiếng hít thở trong phòng rất khẽ,

‘Ám’ nghe kĩ một hồi, giật nảy cả mình: Hoàng thượng không có ở đây, sao nơi này lại có tiếng hít thở của hai người vậy nè? Hơn nữa còn trùng

hợp là một nặng một nhẹ? Chẳng lẽ Tiên phi nương nương này ‘trộm người’

hay sao?

Cẩn thận đi đến trước giường, vừa hay nhìn thấy hai

người đang dựa sát vào nhau, người phía ngoài còn vô thức phất tay một

cái: “Đáng ghét, đừng sờ ta!”

‘Ám’ suýt nữa là ngã ngửa ra đất,

nữ nhân này đúng là đang trộm tình? Cái tay đang vươn ra kia của hắn

cũng không dám vén màn giường ra nữa, sợ nữ nhân kia tỉnh dậy, nhìn thấy mình thì sẽ làm xấu danh tiếng của bản thân.

Bỏ đi, dù sao thì

nàng ta cũng chẳng phải là nữ nhân của mình, vẫn nên đi tìm Hoàng

thượng, nói với Hoàng thượng thì hơn, chuyện của ngài ấy, nên để đích

thân ngài ấy xử lý.

‘Ám’ xoay người ôm cái chậu hoa lớn kia, khẽ

khàng rời đi. Một đôi mắt đen láy phía sau mở ra, Tiểu Tiểu thầm nói:

Cầm hoa độc đi, đây lại là vị nào nữa đây?

Chẳng phải chỉ là một

chậu hoa độc thôi sao? Hôm qua mới tới địa bàn của mình, thật không ngờ

hôm nay lại bị người ta nhìn trúng rồi, chẳng lẽ trong cung của mình có

‘nội gián’ báo tin?

Xem ra bất kể là người hay là hoa thì cũng

không thể quá xinh đẹp. Người đẹp, sẽ dụ hái hoa tặc tới, hoa đẹp thì sẽ dụ trộm hoa tặc mò tới…

Tóm lại, xinh đẹp là sai, bất kể là thứ gì.

Quay đầu lại nhìn Hoa Nguyên đang say giấc nồng, Tiểu Tiểu nhếch miệng cười: Bất kể là vị nào, phỏng chừng lát nữa sẽ còn có người tới.

Mẹ ơi, người gì thế này, có để cho người ta ngủ nữa không đây?

……………….

Ôm chậu hoa, tốc độ chạy của ‘Ám’ vẫn không chậm lại, vội vội vàng vàng

chạy tới tẩm thất của Hoảng thượng, cả người cũng sắp thở hết cả hơi,

Hoàng thượng cười nhạo nói:

“Thật sự bị phát hiện rồi à? Ngươi nhìn ngươi xem, cứ như có ma đang rượt theo phía sau không bằng.”

“Hoàng thượng…không phải ma…nếu như có ma rượt theo phía sau tôi thì tốt rồi,

thuộc hạ sợ là ma rượt theo ngài…” thở hổn hển mấy hơi, ‘Ám’ nói tiếp:

“Thuộc hạ chạy như vậy cũng là tốt bụng thôi, Hoàng thượng lại không cảm kích. Đồ thì tôi đã đem tới cho ngài, còn mang theo một tin tốt và một tin

xấu nữa, Hoàng thượng muốn nghe không?”

“Ồ, hai tin tức à? Trẫm nghe tin tốt trước vậy?”

Hoàng thượng đầy vẻ hứng thú nhìn ‘Ám’, hắn ta học khiếu hài hước này từ khi nào vậy?

“Tin tốt đó là, chẳng phải Hoàng thượng vẫn luôn ghét Tiên phi hay sao? Bây giờ có thể quang minh chính đại đạp đổ nàng ta rồi!”

Làm một tư thế chặt đầu, ‘Ám’ than một tiếng, nữ nhân đáng thương, ai bảo

khi cô trộm tình lại đúng lúc để tôi nhìn thấy kia chứ?

“Có ý gì? Nàng phạm phải lỗi gì để ngươi bắt được à?”

Hoàng thượng trợn to mắt, bây giờ hắn không muốn đạp đổ nàng nữa, hắn muốn giữ nàng lại để chơi đùa.

“Đấy thì là tin xấu rồi, Hoàng thượng ngài đã được đội mũ một cách vinh quang, chỉ tiếc rằng cái mũ ấy là màu xanh…”

Thương hại nhìn Hoàng thượng, nữ nhân nhiều thì có gì mà tốt chứ? Chỉ tổ có nhiều mũ cho hắn đội mà thôi.

“Mũ, mũ gì? Còn màu xanh…đợi đã, không phải ngươi đang trù ẻo trẫm đấy chứ?

Nữ nhân của trẫm đâu có mất mặt mũi như vậy? Mấy nàng ai mà dám…”

Hoàng thượng bất mãn nhìn ‘Ám’, ‘Ám’ phất phất tay:

“Là do thuộc hạ mới vừa nhìn thấy được, nếu Hoàng thượng không tin thì có

thể đích thân đi xem thử, hai người họ đã ngủ rồi, chắc giờ này ‘gian

phu’ vẫn chưa đi đâu…”

“Cái gì, ngươi nói là…”

Nghe thấy tin

tức này, đầu tiên là Hoàng thượng cả kinh, sau đó người liền vọt ra

ngoài, ngay đến thị vệ, công công cũng không dẫn theo bên người, hắn tức giận mắng:

“Tiện nhân, trong lòng trẫm nhớ nhung cô, vậy mà cô lại dám làm chuyện này sau lưng trẫm!”

Tuy là ‘bắt gian’, khi Hoàng thượng đến nơi thì vẫn rất cẩn thận, nguyên

nhân là hắn muốn bắt tên gian phu kia lại, chính tay giết chết thằng đàn ông dám gian díu với nữ nhân của hắn. Xốc màn giường ra, trên giường

đúng là có hai người nằm, nằm phía ngoài chính là Thụy Tiên khiến cho

hắn vừa tức vừa hận kia, người bên trong thì nhìn không rõ, nhưng nghe

tiếng hít thở thì là của đàn ông, tiếng thở của hắn ta quá thô!

Không khống chế được mình,