
tỳ có thể xuất cung rồi sao?” Kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt Hoa Nguyên không thể tin được.
“Đúng, bây giờ cô có thể xuất cung, chỉ cần cô muốn, ta có cách che giấu được
tai mắt của bọn họ.” Tiểu Tiểu cười cười, đưa nàng ta ra ngoài cũng tốt, mình sẽ không vướng bận gì nữa.
Hoa Nguyên trầm tư, đây đích
thực là điều mình mong ước, nhưng nương nương thì sao? Một mình nàng ấy ở trong cung có thể ứng phó nổi không? Tuy biết nàng ấy rất lợi hại, rất
có năng lực, nhưng lúc này Hoa Nguyên lại cảm thấy không yên tâm.
“Nương nương, tôi không yên tâm người ở trong cung một mình. Chẳng phải người
nói rất nhanh người sẽ rời khỏi hậu cung hay sao? Để Hoa Nguyên ở cùng
người, đợi khi người đi, dẫn tôi đi cùng, được không?”
Hoa Nguyên thật tâm nhìn Tiểu Tiểu, nàng thật sự rất muốn cùng đi với nàng ấy, ở cùng với nàng ấy trong cung, nàng không sợ.
“Được thì được, nhưng cô phải biết rằng, ta là chủ tử, mấy ả kia sẽ không dám làm gì ta, nhưng cô thì…Hoa Nguyên, có lẽ sau này sẽ còn xảy ra tình
huống giống như hôm nay, cô không sợ hay sao?” Lắc lắc đầu, Hoa Nguyên
cười cười: “Nương nương, tôi không sợ. Dù sao thì y thuật của người cao
siêu, có thể cứu tôi, đúng không?”
“Ừm!” Tiểu Tiểu đăm đăm nhìn
Hoa Nguyên mười phút, mới cười: “Được! Ngủ trước đi, ngày mai, nơi này
của chúng ta đã định sẵn là sẽ không được yên ổn.”
Tiểu Tiểu cẩn
thận đem Hoa Nguyên nhích vào trong, nàng cũng cởi giày bò lên giường,
dù sao thì giường cũng đủ lớn, thêm một người ngủ thì cũng không cảm
thấy chật chội.
“Nương nương, tôi vẫn nên trở về…” Hoa Nguyên
kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu, lần đó khi nàng ấy ra ngoài, hình như mình
cũng là tỉnh dậy từ trên giường nàng ấy. “Không sao! Ngủ đi!” Vung tay
một cái, ngọn đèn trong phòng tắt vụt, không lâu sau truyền đến tiếng hô hấp khe khẽ của Tiểu Tiểu. Hoa Nguyên cười cười, chủ tử như vậy, phỏng
chừng là trong hậu cung sẽ không tìm ra người thứ hai đâu.
***
Loảng xoảng, là tiếng đồ vật rơi xuống đất vỡ vụn, mấy cung nữ ma ma quỳ dưới đất, run rẩy nhìn những mảnh vỡ dưới đất, sợ hãi cảm nhận được sự tức
giận của chủ tử.
“Làm sao nàng ta ra được? Ra từ đâu?” Mỹ nhân
trừng đám người dưới đất, tin tức của cha không thể nào sai được, xung
quanh Bách Hợp viên đều đầy rẫy thị vệ – dùng lời nói của cha, đừng nói
là con người, ngay đến một con chim cũng không bay ra nổi. Nhưng chim có bay ra được hay không thì ả không biết, ả nữ nhân kia lại bay ra được.
Không những bay ra, còn ám thị với Hoàng thượng rằng mình nói dối, tuy
Hoàng thượng không hỏi mình, nhưng ả biết Hoàng thượng không tín nhiệm ả nữa, đã nghi ngờ ả rồi.
“Nương nương, có phải Tiên phi đã mua chuộc thị vệ, trèo tường ra…”
Một ma ma nhỏ giọng nói, sợ nương nương lại tiếp tục đập phá nữa, sợ bị
nương nương trừng phạt. Tuy rằng, nương nương này rất ít phạt người.
“Hừ, Hoàng thượng đang ở bên, ai dám thả người? Chẳng lẽ Tiên phi sau khi đi vào thì đã đi ra trước khi mấy ả kia đến rồi hay sao? Vu ma ma, ngươi
lén lút qua đó hỏi một tiếng, hỏi xem có thấy Tiên phi đi ra hay không?” Mỹ nữ phẫn nộ, đáng tiếc cho tâm huyết của mình, còn phải nuốt nguyên
cục tức mà mình phải chịu ở chỗ Tiên phi.
“Nương nương, nô tỳ cảm thấy nương nương không cần phải lo lắng, tuy nàng ta trốn ra ngoài,
nhưng nương nương cũng đã đánh nô tỳ của nàng ta để trút giận rồi. Như
vậy, nàng ta cũng đã biết thủ đoạn của nương nương, qua hai ngày nương
nương lại qua đó giãi bày với nàng ta, giải thích chuyện hôm nay, chắc
là có thể che giấu được. Hơn nữa, hôm nay nương nương thấy mặt của Liên
phi, không cảm thấy cao hứng hay sao?”
Tranh Nhi quỳ dưới đất ngẩng đầu lên, cười lấy lòng.
“Tranh Nhi, đứng lên đi. Ngươi nói không sai, Hoa Nguyên chỉ là một nô tài,
chỉ cần bổn cung nói cho tốt, lại giãi bày với nàng ta, nàng ta nhất
định sẽ dứt bỏ chấp niệm đối với bổn cung. Về phần tiện nhân Liên phi
kia, cũng coi như là ác giả ác báo, chỉ cần bổn cung có thể lấy lòng
Tiên phi, lôi kéo nàng ta, thì quyền chấp chưởng hậu cung, chính là của
bổn cung rồi…”
Vân phi bật cười ha hả, nhưng điều tiên quyết là mặt của Liên phi sẽ không khôi phục lại, phải để lại sẹo gì đó.
“Nương nương nói rất đúng, cần tìm thái y hỏi thử không?” Tranh Nhi thấu hiểu
nhìn ả ta, thời gian Liên phi chấp chưởng hậu cung đã lâu, cũng nên đổi
người rồi.
“Ừm, có thể…” Vân phi gật gật đầu, vừa muốn tận hứng mà cười, đột nhiên bụng nhói lên, ả vội nói:
“Tranh Nhi, bổn cung muốn xuất cung (1)!”
Nhìn mồ hôi lạnh trên mặt Vân phi, Tranh Nhi cảm thấy có chút là lạ, nhưng
vẫn nhanh chóng dìu Vân phi ra ngoài, để lại một đám cung nhân, giống
như bị người ta quên lãng vậy, tiếp tục quỳ dưới đất.
“Nương
nương, người sao rồi?” Không đến một canh giờ, Vân phi đã ngồi nhà xí ba lần, mà người được phái ra ngoài tìm thái y vẫn chưa trở về, Vân phi
phẫn nộ nói:
“Đã bao năm nay không đau bụng rồi, sao hôm nay đột nhiên lại…”
“Nương nương, có phải do người tự nguyền rủa mình hay không? Sáng hôm nay
người từng nói…” Tranh Nhi đứng bên cạnh Vân phi, đột nhiên nàng ta nhớ
đến lời Vân phi từn