
ta có lời muốn nói với con." Nàng nhẹ nhàng nói.
Ninh Nhi nhìn vẻ mặt nàng, trong lòng có chút cảm giác khác thường, nhưng vẫn nghe lời bước tới, ngồi xuống trước mặt nàng.
Vi thị nhìn Ninh Nhi, đem sách lá bối cầm trong tay đặt lên bàn, cười ôn
hòa: "Ta mới nghe người hầu nói, con ở trong vườn gặp được Chử lang?"
Ninh Nhi đỏ bừng cả mặt, hoảng hốt vội nói: "Mợ, con. . . . . ."
"Cái này thì có gì mà ngượng ngùng." Vi thị khoan dung nói: "Gặp được thì
sao, có cô dâu nào mà không vội vàng muốn biết bộ dáng phu quân? Nhớ năm đó, lúc ta với cậu con đính hôn thì cũng chưa từng gặp mặt, lại không
dám lén lút đi nhìn ông ấy, liền bảo đệ đệ trong nhà đi nhìn rồi về kể
với ta. Ai ngờ, đệ đệ đó của ta thật ngốc, trở về chỉ nói một chữ
"được", hỏi hắn mặt mày dáng vóc người thế nào lại nói không ra, làm ta
vội muốn chết."
Ninh Nhi không ngờ mợ sẽ nói với nàng những lời này, không khỏi cười cười: "Sau đó thì sao?"
Vi thị nói: "Sau đó, mãi cho tới ngày thành thân, ta mới gặp được cậu con, rốt cuộc cũng yên lòng, nghĩ thầm cũng may là một nam tử diện mạo đoan
chính, nếu không, đời này cũng không có chỗ mà khóc đi."
Ninh Nhi buồn cười.
Vi thị nhìn nàng, trở lại chuyện chính: "Cho nên hôm nay mợ nhìn Chử lang, nhớ tới năm đó, cũng hơi xúc động. Khi con gặp chuyện không may ở Kiếm
Nam thì cậu con lòng như lửa đốt, lại nghe người nói phu quân con là
người bệnh sắp chết lại càng thêm giận dữ ngút trời. Về sau, ông ấy sai
người đi Lãng Châu dò hỏi kỹ càng, mới biết Chử thị ở Lãng châu, đích
xác là đại tộc số một, ruộng tốt vạn mẫu, tổ tiên từng làm Thái Thú,
người lui tới đều là danh sĩ. Chử lang là trưởng tử đại phòng, sớm muộn
gì cũng kế thừa gia nghiệp, chỉ là thân thể không tốt. Cậu con tức giận
bá phụ con, phản đối hôn sự đó, chính là vì điều này. Chỉ là, con cũng
đã nghe, chuyện khi trước đều có nguyên do. Hiện giờ, Chử lang thân thể
đã khỏe mạnh, tác phong nhanh nhẹn! Cậu con cùng Chử lang nói chuyện hồi lâu, cảm thấy người này cũng không tầm thường, tính tình ôn hoà hiền
hậu, cộng thêm gia thế hùng hậu nếu là ở Kinh Thành sẽ bị người làm mai
đạp hỏng ngưỡng cửa."
Ninh Nhi nhìn nàng, vẻ mặt nghi ngờ: "Ý mợ là. . . . . ."
Vi thị cười cười, nói: "Chử lang vốn một lòng cưới con, lại gặp phải
chuyện sơn tặc làm gián đoạn hôn sự. Ninh Nhi, con có biết, có vài nhà
coi danh tiết của nữ tử so với mệnh còn nặng hơn, nếu gặp phải chuyện
như vậy, mặc kệ là vô lý tới cỡ nào, kể cả bỏ tiền tài đút lót quan tòa
cũng phải đem hôn sự lui đi. Nhưng vị Chử lang này vẫn một lòng với con, sau khi khỏi bệnh, không kể vạn dặm xa xôi tới Trường An tìm con. Dụng
tâm như vậy cũng cho thấy sự chân thành hiếm có. Bá phụ con tham tiền
hứa gả con, quả thật là đáng ghét, nhưng Chử lang là vô can. Hắn gia thế ưu việt, cùng con cũng môn đăng hộ đối, hôm nay lại thân thể khang
kiện, chẳng lẽ không phải nhân duyên tốt hay sao."
Ninh Nhi nghe
những lời này, tâm từ từ trầm xuống. Nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt trên đầu gối rối rắm: "Ý mợ là muốn cháu gả cho vị Chử lang này?"
Vi thị thở dài: "Ninh Nhi, chuyện này, cũng coi như mợ cầu xin con."
Ninh Nhi kinh ngạc.
Vi thị nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu: "Ninh Nhi, hôm đó ở trong cung, Nguyên Quân ném gấm cầu cho con, con có biết là ý gì không?"
Ninh Nhi ngẩn ra, trên mặt nóng lên.
. . . . . . Ta rất thích muội... muội nghĩ sao? lời nói của Tiết Đình đêm đó vọng về bên tai.
Thấy nàng thẹn thùng không nói, Vi thị lại tiếp tục nói: "Ninh Nhi, con trời sinh tính tình khéo léo, ai mà không thương. Có cháu gái như con, ta
với cậu con cũng thường thường cảm thấy vui mừng. Nhưng cậu con cùng An
Quốc Công giao hảo, hai nhà cũng sớm nói chuyện kết thân. Nguyên Quân
không hiểu chuyện làm ra chuyện như vậy chẳng những khiến ta với cậu con lúng túng, bên An Quốc Công cũng khó ăn khó nói."
Nói xong,
nàng cầm tay Ninh Nhi, tha thiết nói, "Đây là thứ nhất. Thứ hai, Ninh
Nhi, ta đã nói rồi, nếu Chử gia lang quân không xứng với con, cậu mợ coi như đắc tội khắp thiên hạ, cũng không chịu để cho con gả đi. Nhưng vị
Chử lang này quả thật xuất sắc, là một mối lương phối; con còn có nhà
cậu làm hậu thuẫn, ai cũng không dám khi dễ con. Thứ ba, hôn ước của con và Chử gia là ba môi sáu sính vốn đã quyết định, cậu con là họ ngoại,
vốn không nên nhúng tay. Nếu con muốn từ hôn, coi như Chử gia không đồng ý, cậu con cũng có khả năng khiến bọn họ gật đầu. Nhưng chuyện con ở
Kiếm Nam vốn không tiện nói, mọi người không biết rõ thực hư, truyền ra
ngoài chính là cậu con ỷ thế đè người. Ninh Nhi, cậu con thương con,
những chuyện này chưa từng muốn nói với con; nhưng mợ lại cảm thấy, nếu
thật muốn tốt cho con thì nên nói rõ một chút. Hôn sự này, với con với
mọi người chỉ có lợi mà không có hại, con nên suy cho kỹ mới phải." Gần tối, Tiết Kính về phủ thì thấy trên bàn bày mật cao, nhíu mày hỏi: "Ninh Nhi làm à?"
"Đúng thế." Vi thị cười nói, "Đầu giờ chiều đã bắt đầu làm, đang chờ hai cha con chàng trở về đấy."
Tiết Kính cười cười, cầm một khối ăn rồi hỏi: "Ninh Nhi đâu?"
"Vừa rồi c