
về Lãng Châu
thành hôn."
Tiết Kính gật đầu, nói: "Chử lang chân thành, ta vô
cùng tán thưởng. Nhưng chuyện hôn nhân còn cần có duyên phận. Muội muội
của ta chỉ có một người con này, thật sự. . . . . ."
"Cậu." Lúc này, tiếng Ninh Nhi từ phía sau truyền tới.
Mọi người kinh ngạc nhìn lại, thấy nàng đi ra vẻ mặt bình tĩnh.
Tiết Đình kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng chợt có dự cảm không ổn.
Ninh Nhi hướng Tiết Kính cùng Vi thị cẩn thận hành lễ, lại nhìn Chử Đường một chút, hai mắt không biểu cảm.
"Cậu." Nàng hướng Tiết Kính thi lễ, tiếng thật thấp: "Cháu nguyện cùng Chử lang đi Lãng châu."
***
Trăng mọc lên từ phía đông, trên phố một mảnh tĩnh mịch, nhưng trong phủ Tiết gia, không khí lại không bình thường.
Trong thư phòng, Ninh Nhi nhìn Tiết Kính ngồi phía trên, im lặng không nói.
"Ninh Nhi." Tiết Kính nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc, "Lời con mới vừa nói là nói thật sao? Con thật nguyện ý đi Lãng châu?"
Ninh Nhi cúi đầu, gật nhẹ một cái: "Cậu, con nguyện ý đi."
"Nói bậy!" Tiết Đình vừa nóng vừa giận, "Mới hai ngày trước muội còn nói không muốn đi!"
"Nguyên Quân!" Vi thị nhìn hắn chằm chằm, "Làm loạn cái gì."
"Ninh Nhi." Tiết Kính trầm ngâm, nói: "Cậu đúng là đã nói với con, Chử lang
gia thế hay tướng mạo đều xuất chúng; nhưng cậu cũng đã nói, chuyện này
lấy ý nguyện của con làm trọng."
Ninh Nhi đỏ mắt nhìn ông, chậm
rãi nói: "Cậu, cháu từng không thích Chử lang chính bởi vì những chuyện
lúc trước. Mấy ngày gần đây, cháu đã suy nghĩ kỹ. Cháu tự biết mình
không có song thân, không có của cải, ở Trường An tìm một vị phu quân
môn đăng hộ đối vốn là việc khó. Mà Chử lang được giáo dưỡng tốt, nhân
phẩm, gia thế đều tốt, xác thực là lương phối. Cậu mọi chuyện đều suy
nghĩ cho cháu, cháu vô cùng cảm kích. Chử lang là người trọng nghĩa, vì
thành hôn mà từ ngàn dặm xa xôi đến, trong lòng cháu rất cảm động, đã
sớm bỏ xuống thành kiến, kính phục chàng. . . . . ."
"Muội nói
bậy nói bạ!" Tiết Đình giận quá hóa cười, nhìn Ninh Nhi chằm chằm, "Muội uống nhầm thuốc gì vậy? Kính phục hắn? Mấy hôm trước là ai nói không
muốn gả đi? Thế mà bây giờ lại muốn cùng cái bình thuốc kia đi tận Lãng
châu!"
"Nguyên Quân, không được vô lễ!" Vi thị phẫn nộ quát, phân phó người hầu, "Mang lang quân ra ngoài!"
Người hầu đang muốn tiến lên thì bị Tiết Đình trừng mắt: "Ta tự đi!" Dứt lời, nhìn vào mắt Ninh Nhi.
Ninh Nhi nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, một lúc sau, dời ánh mắt đi chỗ khác.
"Muội sẽ hối hận!" Tiết Đình nói thật nhỏ, thất vọng đầy bụng rời đi, sập cửa cái rầm.
Hắn đi rồi, trong phòng nháy mắt lâm vào yên lặng.
"Nguyên Quân thật là quá quắt." Vi thị là người đầu tiên đánh vỡ lúng túng, lắc đầu, đi tới trước mặt Ninh Nhi, kéo tay nàng, "Con à, biểu huynh con
nóng tính, có làm con sợ không? Để rồi mợ sẽ trách phạt nó!"
Ninh Nhi không nói gì lại nhìn Tiết Kính.
Tiết Kính cũng nhìn nàng. Ánh mắt kia thật sâu, hình như muốn nhìn thấu đáy lòng nàng.
Ninh Nhi trong lòng sinh e sợ, muốn trốn về phòng, lại cố nén.
"Con thật đã quyết định rồi sao?" Tiết Kính thở dài một hơi, hỏi, "Hôn nhân
cũng không phải là chuyện đùa, một khi đi Lãng châu sẽ không thể đổi ý
nữa đâu."
Ninh Nhi trầm mặc một chốc rồi gật đầu, hai mắt trong suốt: "Cậu, cháu đã nghĩ xong, cháu nguyện ý đi cùng Chử lang."
***
Tiết Đình một bụng tức giận, vừa đi vừa hung hăng đạp tường.
Gió đêm thấm lạnh thổi tới, khí nóng từ từ bị thổi đi. Hắn dừng lại một chỗ trống trải nhìn trăng sáng trên đầu, hít thở thật sâu, một hồi lâu mới
cảm giác tức giận tiêu tán bớt một chút. Nhưng cứ nghĩ đến những lời
Ninh Nhi vừa mới nói, hắn lại cảm thấy tức giận phải kìm nén đến khó
chịu.
Phía trước, một người từ cuối hành lang chậm rãi đi tới, Tiết Đình định thần nhìn lại, thật khéo chính là Chử Đường.
"Tiết công tử." Chử Đường nhìn thấy hắn thì ngừng lại thi lễ.
Tiết Đình lạnh lùng nhìn hắn, thờ ơ.
Chử Đường thấy sắc mặt hắn không tốt đã sớm thành thói quen, không để ý, tiếp tục đi.
Hắn mới đi được vài bước, Tiết Đình bất chợt nói: "Dừng bước."
Chử Đường dừng bước quay đầu lại, thấy Tiết Đình đang nhìn hắn, ánh mắt sắc bén.
"Biểu muội ta đột nhiên đổi ý, là ngươi đã giở trò quỷ gì?" Tiếng Tiết Đình
trầm thấp, "Ngươi trăm phương ngàn kế muốn mang biểu muội ta đi, đến tột cùng là có ý đồ gì?"
Chử Đường nhìn hắn, cười cười: "Giở trò?
Đường tới quý phủ, chính là muốn mang nương tử đi, đây là điều mọi người đều biết, tại sao lại gọi là giở trò."
"Là ai giúp ngươi?" Tiết Đình lại giống như không nghe thấy, tự mình suy nghĩ, ánh mắt tối lại, "Là mẫu thân ta sao?"
Chử Đường trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên, vẫn đeo nụ cười nhạt: "Túc hạ chẳng qua không tin tưởng ta."
Lời nói vừa dứt, trong mắt Tiết Đình chợt nổi lên ánh lạnh, đột ngột túm cổ áo Chử Đường.
Người hầu sợ hãi kêu lên, muốn tiến lên kéo ra, Tiết Đình dùng hết mười phần sức lực, lù lù bất động.
"Ngươi hãy nghe cho kỹ." Hắn nhìn chằm chằm vào Chử Đường, cắn răng nói: "Nếu
như ngươi dám có nửa phần ác ý với nàng, ta sẽ khiến ngươi hối hận không nên khỏi bệnh!"
Chử Đường mặt không thay đổi n