
òn ở đây mà, chắc là trở về viện của nàng rồi."
Tiết Kính gật đầu.
Đi vào phòng thay quần áo ông gọi tới một người hầu, xua lui những người khác, hỏi: "Điều tra thế nào rồi?"
Người hầu đáp: "Tiểu nhân tới quan phủ tra nghiệm, Điệp văn của Chử lang quân cùng tùy tùng đều hoàn hảo."
Tiết Kính hỏi: "Có tìm được người biết vị Chử lang quân này không?"
"Đã tìm được." Người hầu đáp,"Hôm nay tiểu nhân hỏi thăm trên phố, đã tìm
được hai hương nhân từ Lãng Châu tới, mời vào trong phủ nhìn người, bọn
họ đều nói đúng thật là Chử lang quân không thể nghi ngờ. Tiểu nhân lại
đem chuyện Chử lang quân hỏi họ, họ cũng đều nói, hắn đúng là từ Lĩnh
Nam trở về thì bị bệnh hiểm nghèo, năm ngoái thiếu chút nữa mất mạng,
sau đó được thần y cứu trị mới tốt lên."
"Thật?" Tiết Kính trầm ngâm vuốt râu.
"Chủ nhân, có cần thăm dò nữa không?" Người hầu hỏi.
Tiết Kính lắc đầu, nói: "Không cần, chuyện này không thể nói với người khác."
Người hầu đồng ý, lui ra ngoài.
Tiết Kính thay xong quần áo ra ngoài, đi ngang qua thư phòng thì thấy cửa
phòng đang mở. Ông đi tới, thấy bên trong ngồi một người, tay nâng má,
đang lật một quyển sách.
"Lại đang đọc sách à?" Ông đi vào.
Ninh Nhi ngẩng đầu thấy là cậu, vội nói: "Cậu." Nói xong, đứng dậy.
Tiết Kính mỉm cười khoát tay, để cho nàng ngồi xuống.
"Đại Đường Tây Vực ký?" Tiết Kính nhìn bìa sách, lại nhìn trang sách Ninh Nhi lật tới, ngạc nhiên, "Cũng sắp xem xong rồi?"
Ninh Nhi ngượng ngùng cười cười: "Con mỗi ngày xem vài trang, đã xem một thời gian rồi."
Tiết Kính nói: "Loại sách này khó xem, mấy phần quái dị trúc trắc, con có thể xem hiểu à?"
Ninh Nhi nói: "Cũng không hiểu hết nhưng con cảm thấy rất thú vị, có thể xem được."
Tiết Kính mỉm cười, để sách xuống, nói "Hôm nay lại làm mật cao nữa à? Không phải cậu đã nói với con rồi, trong nhà có người hầu, những chuyện này
giao cho họ làm là được."
Ninh Nhi lắc đầu: "Không giống nhau, mẫu thân con từng nói, tự tay mình làm mới là thành ý."
Tiết Kính cười nhìn Ninh Nhi, bất chợt có chút hiểu lòng con trai. Này cháu
gái thông tuệ động lòng người như thế, nếu cho người khác làm dâu, mình
đúng thật là thua thiệt lớn.
"Ninh Nhi, " ông dừng lại một chốc
rồi nói: " Chuyện Chử Đường, con không cần lo lắng. Cậu từ chối rồi,
chàng ta ngày mai cũng phải lên đường trở về Lãng châu, hôn ước cậu sẽ
giúp con lui."
Ninh Nhi nhìn ông, nhẹ giọng nói: "Cậu, nếu Chử
lang chưa từng bị bệnh, cũng chưa từng xảy ra chuyện bá phụ ép gả, theo ý kiến của cậu, Chử lang có phải là lương phối hay không?"
Tiết Kính có chút kinh ngạc: "Sao con lại hỏi vậy?"
Ninh Nhi thẹn thùng, vội nói: "Con chỉ muốn hỏi một chút mà thôi."
Tiết Kính than thở, cười cười: "Không nói dối con, vị Chử Đường này, theo
cậu quan sát nhiều ngày nay, vô luận gia thế hay nhân phẩm đều là người
hiếm có. Nhưng cậu vẫn giữ lời kia, con không muốn gả cho chàng ta, dù
cho có tốt hơn nữa, cậu cũng không đồng ý."
Ninh Nhi nhìn ông,
ánh mắt của nàng rơi vào hai bên tóc mai của ông, nơi đó có rất nhiều
tóc trắng. Đáy lòng dâng lên chút chua xót, thần thái trong mắt nàng
dường như trở nên ảm đạm, nàng rũ hai mắt nhìn xuống.
Tiết Đình lo chuyện trong phủ, mặc dù sự vụ quấn thân, trước giờ đóng cửa phường đều trở về.
Chử Đường ngày mai sẽ đi, nhưng hắn còn ở trong phủ một khắc, Tiết Đình
liền một khắc không an tâm . Lúc về đến phủ, đường thượng đã đốt đèn,
Tiết Đình thấy tất cả mọi người đều ở đây.
"Nguyên Quân, sao về trễ như vậy?" Vi thị nhìn thấy hắn nở nụ cười, sai người hầu dọn chỗ ngồi cho hắn.
"Trong triều có chút chuyện cho nên về trễ." Tiết Đình nói, ánh mắt lơ đãng
liếc qua bên kia. Chử Đường ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt bình tĩnh mang
theo nụ cười thản nhiên.
Tiết Kính vẻ mặt bình thản, bảo Tiết Đình ngồi xuống.
Kể từ hôm Chử Đường tới, Ninh Nhi không đến đường thượng cùng dùng bữa
nữa. Tiết Kính thấy đã đủ người liền phân phó người hầu mang thức ăn
lên.
"Con còn vài ngày nữa cũng sẽ lên đường, công việc trong triều đã bàn giao xong chưa?" Tiết Kính hỏi Tiết Đình.
Tiết Đình đáp: "Đại khái cũng gần xong, chỉ còn lại vài việc vụn vặt, ngày mai còn phải tới Lại bộ một chuyến nữa."
Tiết Kính gật đầu, nhìn về phía Chử Đường, sai người hầu rót đầy ly rượu của mình, cười cười, nói: "Chử lang ngày mai cũng lên đường trở về Lãng
châu, ngàn dặm xôi chẳng biết khi nào mới gặp lại. Hàn xá đơn sơ, chiêu
đãi không được chu toàn, hôm nay có ly rượu nhạt, mong quân bỏ qua cho."
Chử Đường ở chỗ ngồi khom người thi lễ, nói: "Tiết công khách khí." Dứt lời, nâng chén, đem rượu uống một hơi cạn sạch.
Tiết Đình cầm cái ly, trên mặt mang nụ cười như có như không, một giọt rượu cũng không dính.
Tiết Kính nói: "Chử lang trên đường về có gì còn thiếu cứ nói đừng ngại, ta sẽ lập tức cho người hầu chuẩn bị."
Chử Đường bình thản để ly rượu xuống, nói: "Tiết công, Đường đến đây chỉ
cầu một người là Đỗ thị nương tử. Hôm nay rời đi, thiếu cũng chỉ có
nương tử." Dứt lời, hắn hướng Tiết Kính hành lễ, nói: " Đường một lần
nữa kính xin Tiết công đồng ý cho nương tử theo ta trở