Polly po-cket
Thục Nữ Dễ Cầu

Thục Nữ Dễ Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325884

Bình chọn: 8.5.00/10/588 lượt.

tự nhiên.

Thị tỳ nhìn bọn họ, thức thời cười cười tránh đi.

Ninh Nhi có chút ngượng, nhìn Tiết Đình một chút rồi xoay người muốn đi vào phòng.

Tiết Đình bất đắc dĩ cười: "Cùng ta nói thêm một câu cũng không chịu? Chán ghét ta như vậy sao?"

Ninh Nhi dừng bước, quay đầu lại, do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: "Biểu huynh muốn nói gì?"

"Vốn có lời muốn nói." Tiết Đình tươi cười nhìn chăm chú vào nàng, "Mà ta

thấy muội mới vừa khóc lóc cự hôn, liền không biết nói gì nữa rồi."

Ninh Nhi nhìn hắn, có chút ngượng ngùng.

"Biểu huynh. . . . . ." Nàng nghĩ tới một chuyện, cắn cắn môi, nói: "Những

lời vị Chử lang kia nói đều là thật à? Những chuyện trước kia hắn đều

không biết sao?"

Tiết Đình sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút: "Ta cũng cảm thấy kỳ hoặc, nhưng ngay cả muội cũng chưa từng gặp hắn, chỉ nghe

nói hắn bị bệnh sắp chết đến nơi."

Ninh Nhi gật đầu, nói: "Nhưng

người này cái gì cũng có, hôn thư kia. . . . . ." Lúc này, nàng chợt

nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, "Biểu huynh, hôn thư hay là … giả?"

Tiết Đình kinh ngạc, cảm thấy hơi buồn cười: "Giả? Làm giả để làm gì?"

Ninh Nhi tức cười. Đúng vậy a. . . . . . Làm giả làm cái gì kia chứ. . . . . .

Tiết Đình nhìn nàng, bất chợt cười một tiếng: "Muội nói cái này cũng chưa

chắc không thể. Hắn nếu không lợi mà mưu, trừ phi. . . . . ."

"Hả?" Ninh Nhi mở to hai mắt nhìn hắn.

"Trừ phi hắn là đại yêu quái trong núi chuyên ăn thịt mỹ nhân, giả mạo làm vị hôn phu, đem muội bắt đi ăn!"

Bộ dáng của hắn nghiêm túc, giống như là đang nói một chuyện hết sức nghiêm trọng.

Ninh Nhi cũng cười: "Thế gian không có yêu quái, đều là người ta bịa ra thôi."

"Muội biết?" Tiết Đình tà nghễ nhìn nàng, "Ai bảo muội vậy?"

"Phụ thân muội."

Tiết Đình cười cười: "Vậy sao."

Trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc Ninh Nhi cũng có một cái đáp án không phải là Thiệu Chẩn. . . . . .

***

"Chàng vừa nói vậy thật hơi quá." Mới về đến trong phòng, Vi thị không nhịn

được nói, " Chử lang ngàn dặm xa xôi tới, cũng coi như người có tâm. Để

Ninh Nhi tùy ý như thế cũng không phải là chuyện tốt."

"Hả?" Tiết Kính ngồi xuống, nhìn Vi thị, "Phu nhân có ý kiến như thế nào?"

Vi thị rót một ly nước, để vào trên bàn trước mặt Tiết Kính, nói: "Chàng cho Chử lang là người thế nào?"

Tiết Kính vuốt râu, nói: "Nhìn lời nói cử chỉ, là người được nuôi dạy tốt."

Vi thị suy nghĩ một chút, nói: "Thiếp cũng nghĩ như vậy, chàng sao không

quan sát thêm mấy ngày, nếu quả thật người này không tệ, cũng là một mối nhân duyên tốt."

Tiết Kính khoát tay: "Không thể. Ta đã đồng ý với Ninh Nhi, hôn sự này, tất nhiên không thể được."

Vi thị nhìn hắn, khóe môi cong cong, không nói chuyện nữa.

Chuyện vị hôn phu của Ninh Nhi tới rất nhanh truyền khắp trong phủ.

Nghe nói, người này rất có phong thái văn sĩ, nhẹ nhàng tuấn dật.

Nghe nói, người này kỹ thuật đánh cờ rất cao siêu, Tiết Kính nhàn rỗi ở nhà

hai ngày cùng hắn đánh cờ, giằng co hồi lâu, khen ngợi có thêm.

Mấy hôm, ngay cả hai thị tỳ của Ninh Nhi cũng ở trước mặt nàng nói.

"Vị lang quân này dáng dấp thật không tệ."

"Không sai, nhưng cũng không đẹp mắt bằng lang quân nhà chúng ta."

"Đó cũng chưa chắc, mỗi người đẹp một kiểu. . . . . . Nương tử, vị Chử lang kia so với lang quân nhà chúng ta, ngài cảm thấy ai đẹp hơn?"

Họ đang trang điểm cho Ninh Nhi, Ninh Nhi nhìn mình trong gương, có chút không vui lạnh nhạt nói: "Ta chưa từng nhìn thấy hắn."

Hai thị tỳ nhìn ra Ninh Nhi khó chịu, nhìn nhau cười một tiếng, không nói nữa.

Ninh Nhi trong lòng rối rắm.

Đến hôm nay, vị kia Chử lang ở lại đây đã ba ngày rồi. Hôm qua nghe thị tỳ

thăm dò tin tức trở về nói, cậu quả thật đã đưa ra ý từ hôn, Chử Đường

kia lại không nói đồng ý hay không.

Hắn muốn đợi đến lúc nào? Ninh Nhi không khỏi nhíu mày.

Hôm nay, Ninh Nhi theo thường lệ muốn đi Phật Đường. Vi thị đang lễ Phật,

hoa cắm trong lọ đã tàn, Ninh Nhi liền đi vào vườn hái một ít.

Vườn hoa rất gần viện nàng ở, ngày thường chỉ có nữ quyến ra vào. Đã qua

Trung thu, các loại hoa cỏ mùa hè đã lụi đi, một cây hoa quế đang nở

hoa, gió thổi cây động, cả vườn thơm hương.

Ninh Nhi cắt xong mấy cành hoa đang muốn rời đi, chợt thấy dưới bóng cây một người đang đi tới.

Nàng ngớ ra.

Người nọ thân cao, mặt mũi xa lạ. Thế nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, Ninh Nhi cũng đã biết đó là ai.

Chử Đường nhìn thấy Ninh Nhi cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, vội vàng thi lễ: "Chử Đường gặp qua nương tử."

Ninh Nhi mặt đỏ bừng nhìn hắn, trù trừ một lúc rồi hoàn lễ, tiếng lại nhỏ

đến không thể nghe được: "Chử lang quân." Dứt lời, nàng không đợi Chử

Đường nói chuyện, giống như chạy trốn, vội vàng bước đi.

Chử Đường nhìn bóng dáng thật nhanh biến mất ở sau vườn, giống như đang tránh ôn thần.

Hắn bình tĩnh trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt, đứng yên chốc lát rồi xoay người rời đi.

Trong Phật Đường, Vi thị thấy Ninh Nhi trở lại, vẻ mặt không đổi, mỉm cười: "Hoa hái được rồi à?"

Ninh Nhi phục hồi tinh thần, mang hoa cắm vào lọ.

Vi thị nhìn nàng, chốc lát, phất tay một cái, bảo thị tỳ chung quanh lui ra ngoài.

"Ninh Nhi, lại đây ngồi,