
hầu.
Người hầu đi ra ngoài.
Tiết Đình thấy mẫu thân như vậy, biết nàng có lời muốn nói vội ngồi ngay ngắn lại.
"Chân còn đau không?" Vi thị tự mình rót một chén nước đưa cho Tiết Đình.
Tiết Đình nhận lấy, cười nói: "Không đau."
Vi thị nhìn hắn, thở dài: "Con đã lớn, rất nhiều chuyện không còn nghe lời mẫu thân nữa. Nhưng mẫu thân phản đối không phải là vì con? Con cho
rằng con ở ngoài cửa quỳ lâu như vậy, mẫu thân không đau sao?" Nói xong, nước mắt lại dâng lên, bà cúi đầu lau đi.
Tiết Đình vội vàng nói: "Chuyện này là con suy nghĩ không chu toàn, mẫu thân nếu còn giận thì hãy phạt con đi."
Vi thị lắc đầu: "Phạt con? Đến Bệ hạ cũng ra mặt vì con, mẫu thân nào dám nói không được."
Tiết Đình cười khổ, nói: "Mẫu thân, Bệ hạ cũng nói, Tây Vực là đất lập công, chí hướng của con cũng ở đó, mẫu thân để cho con đi đi."
"Hả?" Vi thị ý vị sâu xa, nói: "Hôm qua con ném cho Ninh Nhi gấm cầu, cũng là chí hướng của con sao?"
Tiết Đình nghe vậy ngẩn ra, mặt đỏ lên.
Hắn quan sát vẻ mặt Vi thị, sau một lát gật đầu lấy dũng khí nói, "Đúng ạ, con hết sức ái mộ Ninh Nhi."
Vi thị chăm chú nhìn hắn, bên môi mang theo nụ cười nhạt: "Thật thế, nếu mẫu thân không đồng ý thì sao?"
Mặt Tiết Đình liền biến sắc, vội nói: "Mẫu thân. . . . . ."
"Con hãy nghe ta nói hết." Vi thị nói: " Nguyên Quân, Ninh Nhi xinh đẹp khéo léo, mẫu thân cũng rất thích. Nàng là nữ nhi của cô cô con, song thân
mất sớm, phụ thân con gánh vác trách nhiệm dưỡng dục, trong phủ cơm ngon quần áo đẹp nuôi nàng cả đời cũng không sao. Nhưng là, mẫu thân không
thể đồng ý nàng làm con dâu. Nguyên Quân, con đã làm quan, chọn một mối
hôn nhân tốt có thể đỡ vất vả mấy chục năm, Ninh Nhi một thân một mình
làm sao có thể giúp con?"
Vi thị càng nói càng lộ vẻ xúc động,
giọng nói mềm xuống: "Con à, con muốn đi Tây Vực, Thiên tử và phụ thân
của con cũng có ý đó, mẫu thân không còn lời nào để nói. Nhưng chuyện
này, con phải nghe mẫu thân, mẫu thân không cầu gì khác, chỉ muốn tốt
cho con thôi."
Tiết Đình nhìn nàng, vẻ mặt trầm ngâm, một chốc, hắn dời ánh mắt đi không nói gì.
***
Trăng 16, hình như so với 15 còn tròn hơn một chút.
Ban đêm, Ninh Nhi một mình ở trong phòng cầm khung thêu thêu hoa, một lúc lại cầm lấy sách lật vài tờ, bứt rứt không yên.
Nàng nhìn cái rương trong góc do dự một hồi lâu, sau cùng đi tới mở ra. Ở
dưới cùng, áo khoác cũ của Thiệu Chẩn được gấp chỉnh tề. Ninh Nhi nhìn
một hồi lâu, rồi lấy nó ra. Áo khoác đã lâu không mặc, không còn mùi vị
của chủ nhân nữa, nhưng Ninh Nhi cầm trong tay lại như có thể cảm nhận
hơi thở của người mặc nó trước kia.
Chẩn lang, hôm nay cũng tính
là ngày tốt, chúng ta đã lâu chưa cùng nhau ngắm trăng, nàng thầm nhủ
trong lòng. Nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, nàng nhớ phụ thân từng nói với nàng, trăng ở rất cao rất cao trên trời, cao đến mức người trong thiên
hạ vô luận ở đâu, đều thấy cùng một vầng trăng ấy.
Không biết liệu ánh trăng đang chiếu trên mặt mình lúc này có chiếu tới chỗ Thiệu Chẩn không?
Ninh Nhi đi tới trước cửa sổ ngồi xuống. Ngày trước Thiệu Chẩn từng bởi vì
nàng đem những cái túi nhỏ kỳ quái trên áo vá lại mà giận nàng. Ninh Nhi vẫn luôn tò mò những cái túi này có tác dụng gì nhưng Thiệu Chẩn không
chịu nói. Nàng cũng từng muốn tháo chỉ ra xem, nhưng kể từ khi xa cách
tới nay trong lòng nàng có khúc mắc không dám đụng vào. Hôm nay, nàng
lấy dao nhỏ gỡ chỉ ra xem một chút.
"Áo khoác của ai vậy?" Tiếng người bất chợt truyền đến.
Ninh Nhi giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy Tiết Đình đang đứng trước cửa sổ.
"Biểu huynh. . . . . ." Ninh Nhi theo bản năng vội quay ra xem thị tỳ có ở
trong phòng hay không nhưng mới quay đầu, lại nhớ ra họ vừa mới rời đi.
"Họ đến phòng bếp ngắm trăng rồi." Tiết Đình nói.
Ninh Nhi hiểu được, trừng mắt: "Là biểu huynh an bài chứ gì?"
Tiết Đình cười cười: "Cũng không coi là an bài, chỉ là cho nữ đầu bếp một chút tiền để nàng mua rượu."
Ninh Nhi nhìn hắn, không nói gì.
Nàng biết Tiết Đình sẽ không vô cớ tới đây, nàng cũng có nhiều chuyện muốn
hỏi hắn, nhưng vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, nàng đã cảm thấy mặt mơ hồ nóng lên, không dám hỏi.
"Muội sao lại có áo khoác kiểu này?" Tiết Đình cũng không gấp, nhìn chằm chằm áo khoác trên tay Ninh Nhi,
"Còn có túi này nữa, thế nào giống như trong đồ vật của kẻ trộm hả?"
"Kẻ trộm?" Ninh Nhi ngẩn ra.
"Đúng vậy a." Tiết Đình nói, chỉ vào một miệng túi Ninh Nhi vừa mới tháo chỉ, "Muội nhìn đi? Túi bí mật, có thể giấu được tiền, đồ vật, kẻ trộm thích dùng nhất loại này đấy."
". . . . . ." Ninh Nhi lúng túng không biết nói gì, nghĩ thầm, không trách được Chẩn lang không chịu nói.
Tiết Đình dò xét mặt nàng, ánh mắt chớp động.
"Của hắn à?" Một chốc, hắn hỏi.
"Hắn" này chỉ ai, hai người đều ngầm hiểu.
Ninh Nhi cắn môi, gật đầu rất nhẹ.
Tiết Đình cảm thấy trong lòng như bị cào, trầm mặc một hồi nói: "Muội còn nhớ hắn như vậy sao?"
Ninh Nhi nhìn hắn, nói thật nhỏ: "Ừ. . . . . . Muội không quên được."
Tiết Đình ngưng mắt nhìn nàng: "Như vậy, ta thì sao?"
Ninh Nhi nghe hắn nói như thế, ngẩn ra.
Tiế