
khích ấy. Chuyện vương tử Mông Cổ từ chối kết
hôn với Tĩnh Nhàn ngay tại Thái Hòa điện năm nào đã lan truyền nhanh chóng,
chẳng còn ai là không biết. Tĩnh Nhàn cao ngạo gặp cú sốc ấy, không ngờ lại
biến thành khắc nghiệt thế này. Trước đây ít nhất cô ta cũng tỏ vẻ ngoan ngoãn
dễ bảo trước mặt lão tổ tông. Hiếu Trang chịu đựng Tĩnh Nhàn cũng vì cảm thấy
áy náy, chuyện năm ấy thật sự cô ta vô tội bị vạ lây.
“Hôm nay trời đẹp, rất thích hợp”, Hiếu Trang mỉm cười
nói chuyện với mấy quý phu nhân ngồi gần đó, xua bớt bầu không khí gượng gạo.
“Các ngươi xem, mới vài hôm không gặp mà bọn nhỏ đã lớn hẳn lên. Năm tháng trôi
qua thật nhanh! Chớp mắt một cái chúng đều trưởng thành, bọn ta thì già mất
rồi.”
Năm tháng trôi nhanh ư? Hai năm qua của nàng dài dằng
dặc như cả đời cả kiếp.
“Lão tổ tông chẳng già chút xíu nào!” Một phu nhân lạ
mặt mỉm cười đưa đà, “Nô tỳ theo lão gia rời kinh chín năm trời, quay trở lại
thì lão tổ tông vẫn giống hệt như xưa!”
Hiếu Trang bật cười vì lời trêu ghẹo của bà ta, “Ngươi
thật là, cũng như hồi ở bên ta, rất giỏi làm ta khuây khỏa. Nghe hoàng đế nói,
con trai ngươi cũng về cùng mà chưa có dịp gặp.”
Mỹ Ly chú ý nhìn kỹ vị phu nhân này. Nàng đã nghe nói
đến bà ta, chắc là tú nữ Ứng Như, người từng tiến cung hầu hạ lão tổ tông cùng
đợt với Ngọc An đại cô cô. Lão tổ tông coi trọng bà ta nên chỉ hôn cho một mối
tốt, về sau trượng phu của bà ta còn thăng tới chức tổng đốc Sát Cáp Nhĩ, bà ta
nhờ vậy cũng trở thành nhất phẩm phu nhân. Hải thúc hồi trước hay đem chuyện
Ứng Như cô cô ra chỉ dẫn nàng, cho thấy việc lấy lòng lão tổ tông quan trọng
đến mức nào.
“Nó đang ở ngay đây thôi!” Thấy lão tổ tông chủ động
nhắc tới con trai mình, Ứng Như vừa mừng vừa sợ, lập tức sai a hoàn hầu cận:
“Mau gọi Vĩnh Hách!”
Mấy vị phúc tấn và cô nương ngồi đó đương nhiên là nảy
sinh hứng thú với Vĩnh Hách thiếu gia mới nổi kia, lập tức dời mắt khỏi Mỹ Ly.
Mỹ Ly cúi mặt, trông tình hình này, chắc ông tổng đốc
Sát Cáp Nhĩ hồi kinh để được thăng chức nữa đây, phu nhân ông ta càng thêm phần
nổi danh và được hoan nghênh ở chỗ thái hoàng thái hậu.
Một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi theo a hoàn
tiến vào. Mỹ Ly lẳng lặng uống trà, cũng không chú ý lắm. Những lời tán dương
xung quanh chẳng khiến nàng bận tâm tò mò, chỉ cần được lão tổ tông khen ngời
thì dẫu đui quẻ mẻ sứt cũng trở thành anh tài hiếm gặp.
“Tốt lắm, tốt lắm! Hoàng thượng sắp xếp như vậy rất
hợp ý bản cung. Lúc trước tiểu tử Tử Úc làm thống lĩnh thị vệ cũng khiến ta an
tâm lắm, giờ đổi sang Vĩnh Hách, càng hay!”
Nghe đến tên Tử Úc, Mỹ Ly mới đưa mắt nhìn xuống Vĩnh
Hách đang đứng bên dưới. Trông người tuấn tú trắng trẻo, còn có vài phần non
nớt. Tử Úc giờ đã trở thành tâm phúc của hoàng thượng, đương nhiên là có việc
quan trọng khác phải làm. Công tác bảo vệ hoàng thành giao cho thiếu niên có
gốc gác như Vĩnh Hách thì thật là vừa hay.
“Các ngươi xem, bắt đầu thi bắn rồi.” Hiếu Trang hào
hứng trông ra bãi săn cách đó không xa. Các nam nhân đồng loạt đứng trước vạch
bắn, kiểm tra cung tên và bia ngắm, tiếng trống từng hồi vang lên theo nhịp.
“Các ngươi cũng đi thôi! Giành hạng nhất về cho ta,
bản cung sẽ thưởng lớn!” Hiếu Trang tươi cười nói với đám thiếu nữ, các cô cũng
đang nóng lòng muốn trổ tài. “Vĩnh Hách! Nhắc đám thái giám, cung cho Tổ Doanh
phải đặc biệt nhẹ, thân thể nó yếu ớt, bị thương thì không phải chuyện đùa
đâu!”
“Tạ ơn lão tổ tông.” Giọng nói ngọt ngào hoạt bát,
người lại mỹ lệ đáng yêu. Nhìn theo hướng tiếng nói, Mỹ Ly cũng phải khen nức
nở, hèn gì lão tổ tông đặc biệt thương yêu lo lắng cho nàng ta, vị cô nương này
quả thật là quá khả ái, quá kiều diễm.
“Nha đầu, ngươi cũng đi đi!” Hiếu Trang khẽ vỗ vai
nàng, Mỹ Ly nhún người vâng theo.
Thấy các cô nương bước ra khỏi trướng tránh nắng,
hoàng thượng cũng không vội chủ trì trận đấu của bọn đàn ông, mà từ xa nhìn lại
tủm tỉm cười.
Bia ngắm của Mỹ Ly nằm cách xa sân bắn của đám đàn ông
nhất, kế bên nàng là Tĩnh Nhàn. Mỹ Ly không muốn nói chuyện với cô ta, tự cầm
thử cây cung do tiểu thái giám dâng lên. Lúc trước nàng luôn bận bịu bám đuôi
Tĩnh Hiên, chẳng hề chú tâm tham gia tỉ thí, nên không biết hóa ra mỗi người có
sáu mũi tên.
Nàng chầm chậm nhấc một mũi tên lên. Mỹ Ly cách cách
trong quá khứ tựa hồ luôn sống vì Tĩnh Hiên vương gia, cho nên trong ký ức nàng
chỉ toàn là y. Nàng đã xốc nổi bỏ lỡ rất nhiều chuyện tốt đẹp. Giờ đây nàng
phải chú tâm thưởng thức tất cả.
“Điệu bộ quá đi! Tưởng mình quý giá lắm đấy!” Tĩnh
Nhàn lạnh lùng giễu cợt.
Ban đầu Mỹ Ly ngỡ cô ta mắng mình, nhưng quay đầu ngó
lại thì thấy Tĩnh Nhàn mặt đầy vẻ khinh bỉ nhìn trừng trừng Tố Doanh đang đứng
ở vị trí nổi bật nhất. Tố Doanh khẽ nhíu đôi mày, khuôn mặt xinh xắn dịu dàng
khiến người ta sinh lòng thương xót, nàng cẩn thận đeo bao tay, tránh để xước
sát làn da mềm mại.
Tĩnh Nhàn mắng thêm mấy câu rồi kéo căng cung, một tên
trúng đích, từ đám nam nhân đằng xa truyền lại mấy tiếng ồn ào khen hay, không
biết thực lòng tán dương hay là mai