
t nhìn Ngân Địch.
“Xuống ngay!” Tĩnh Hiên cau mày quát. Mỹ Ly từ nhỏ phá
phách như ngựa hoang, bị giam hai năm vẫn chưa chừa! Y thèm vào quản nàng! Lúc
trước nàng cứ khăng khăng xuất hiện trước mặt y, ghét bỏ quát nạt nàng tựa hồ
đã trở thành thói quen bất đắc dĩ. Yên lành được hai năm, thói quen xấu vẫn còn
nguyên.
Mỹ Ly gật đầu, đúng là chẳng ra thể thống gì thật.
Vĩnh Hách tiến tới định đỡ nàng xuống, nàng mỉm cười
lắc đầu, nắm lấy cành cây đảo người một cái đã nhẹ nhàng tiếp đất. Vĩnh Hách
phá lên cười.
“Sao cách cách lại biết trèo cây?”
Mỹ Ly cụp mắt, môi khẽ nhếch một nụ cười. “Học ở trong
lãnh cung, trong vườn có một cây hồng.”
Ngân Địch và Tang Châu cười rộ, Ngân Địch không để lỡ
thêm vào một câu chua ngoa: “Coi bộ ngươi ở đó cũng không uổng phí, còn học
được thêm một tài mới.”
Tài ư? Coi như là vậy đi, chẳng qua là quá sức nhàm
chán nên mới tự kiếm chút trò vui cho mình.
“Thích ăn hồng đến mức vậy sao?” Tĩnh Hiên nửa giễu
cợt nửa mỉa mai. Nàng thích ăn vặt, tức cười nhất là cứ năn nỉ y mua giùm. Y bị
nàng vòi vĩnh mãi, mắng nàng hỏi vì sao. Nàng lại chớp chớp mắt, ấp úng nói ra
lý do khiến y phải phá lên cười: Vì y có tiền. Từ đó trở đi, mỗi lần nàng quấn
lấy y đòi mua đồ ăn vặt, y bèn đưa hẳn tiền cho nàng, nàng lại trắng bệch mặt,
giả vờ giả vịt không thèm lấy, khiến y càng bực thêm.
Mỹ Ly ngước mắt nhìn Tĩnh Hiên. Hồi xưa nàng không
hiểu được ý mỉa mai trong lời nói của y, đó là bởi nàng không ngờ y nỡ đối xử
khắc nghiệt với mình. Hiện giờ, nàng đành mím môi, lạnh nhạt đáp: “Vì không tốn
tiền mà.”
Tĩnh Hiên cau mày, Ngân Địch và Tang Châu bật cười
khinh bỉ.
Tiếng kèn hiệu ngân nga, trống đánh từng hồi, Tố Doanh
kéo tay áo Tĩnh Hiên: “Mau về thôi, cuộc săn bắt đầu rồi.”
Tiếng kèn tiếng trống khiến ai nấy đều phấn khởi, cả
Thu Tuyền, Thu Viện cũng hớn hở chạy vọt lên trước, Tĩnh Hiên và Vĩnh Hách vội
nhanh chân quay trở lại.
Mỹ Ly đi sau cùng, chầm chậm giảm tốc, cuối cùng thì
dừng hẳn, lẳng lặng nhìn bọn họ rời đi. Chẳng ai quay đầu giục nàng đi nhanh,
chẳng ai phát hiện nàng đang tụt lại.
Nàng tủm tỉm cười, bọn họ không quan tâm nàng, nàng
cũng chẳng quan tâm đến chuyện của họ. Hò hét cổ vũ bọn đàn ông là chuyện chỉ
hồi nhỏ nàng mới thích làm thôi.
Bây giờ nàng thích ở một mình hơn. Ngẩng đầu ngắm trời
xanh cao vút, cảm giác hạnh phúc thế này nàng đã chờ đợi rất lâu, rất lâu rồi,
từ thuở còn ở An Ninh điện.
Dưới bầu trời xanh ngắt, hoa dại đủ màu nơi bãi cỏ
khiến Mỹ Ly nhìn hoa cả mắt, nàng ngồi xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng mân mê
cánh hoa xanh nhạt mỏng manh. Nếu là thuở trước, nhất định nàng sẽ hái ngay
không chần chừ, giờ thì nàng không nỡ.
Mấy bóng trắng chạy vụt tới khiến nàng giật bắn mình,
định thần nhìn kỹ thì ra một chú thỏ mẹ dẫn theo bầy thỏ con đang bị tiếng
trống tiếng kèn dồn đuổi hoảng loạn, bọn chúng núp vào lùm cây thấp, tuy nhiên
lớp lông trắng muốt vẫn lấp ló. Có lẽ bọn chúng quá mệt, mà có lẽ chúng cảm thấy
đã an toàn, nên cứ lủi mình nơi đó không chịu chạy nữa.
Tiếng vó ngựa dồn dập vẳng tới, Mỹ Ly kinh hãi, thậm
chí còn nghe tiếng mũi tên rút ra khỏi ống. Bầy thỏ cũng cảm nhận được nguy
hiểm, lập tức chạy tản ra bốn phía. Một con thỏ non bị cành cây ngăn lại, thỏ
mẹ chạy được mấy bước rồi bất ngờ dừng phắt, quay trở lại luẩn quẩn bên con,
tựa hồ muốn giúp nó thoát hiểm.
Mỹ Ly cay cay sống mũi, nước mắt ròng ròng tuôn rơi.
Lúc khổ sở không nói nên lời, nàng mong mỏi biết bao có người đứng ra che chắn
hộ, mong mỏi biết bao cha mẹ mình còn sống.
Chắc là do nàng đã loạn trí, hoặc là do hành động của
thỏ mẹ khuấy động khao khát mãnh liệt nhất nơi đáy lòng nàng, Mỹ Ly bất chấp
nguy hiểm xông tới gỡ thỏ con thoát khỏi dây leo.
“Muốn chết sao?” Tiếng quát chói tai cùng tiếng tên
bay vùn vụt cùng lúc ập tới.
Mỹ Ly chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, nhưng hai bóng
trắng một lớn một nhỏ kia đã nhanh chóng biến vào lùm cây, nàng thở phào. Cũng
may mũi tên bắn chệch, lông đuôi quẹt qua cánh tay nàng, đau một chút là hết.
Tĩnh Hiên giận dữ nhảy xuống ngựa, tay nắm chặt cung.
Nàng chẳng hề thay đổi chút nào! Cứ nghĩ cách bày trò khiến y quan tâm, nghĩ
cách bày trò mong y chú ý, mỗi một khổ nhục kế mà dùng đi dùng lại mãi.
“Vô ích thôi!” Y cười lạnh nhìn xuống Mỹ Ly đang cúi
đầu quỳ dưới đất. “Dẫu cố ý để ta bắn bị thương đến tàn tật cũng vô ích, ta
chẳng thèm áy náy, là ngươi tự tìm cái chết mà thôi!” Nàng có biết hay không,
nếu không phải vào thời khắc cuối y cố gắng bắn chệch, cánh tay nàng sẽ thành
tàn phế.
Mỹ Ly cúi đầu, cơn chóng mặt gây ra do vết thương đã
dần dần giảm bớt, từng câu từng chữ y nói nàng đều nghe rõ ràng, y nói hoàn
toàn đúng, nàng biết là thế.
Nàng gật đầu, lễ phép tỏ ý là mình đã hiểu lời trách
mắng của y, quả thật là nàng quá bất cẩn rồi. Ngày xưa nàng hay dùng khổ nhục
kế với y, bây giờ giải thích cũng vô ích, cứ mặc y nghĩ vậy đi. Ngày xưa y
thường hậm hực hỏi nàng có biết mình là ai hay không, giờ thì nàng đã biết.
Tĩnh Hiên quan sát phản ứng của nàng: “Có bị thương
không?” Y