
mỉa. Nữ tử bị từ hôn, trong mắt đám đàn ông
cũng chỉ là trò cười mà thôi. Mỹ Ly hít sâu một hơi, lờ đi những thanh âm chế
nhạo.
Tư thế kéo cung bắn tên của Tố Doanh vừa đẹp mắt vừa
yểu điệu, trông hiên ngang hơn người. Một cô nương yếu ớt như vậy không ngờ vừa
phát tên đã bắn trúng hồng tâm, ngay hoàng thượng cũng phải vỗ tay khen ngợi,
đám nam nhân tung hô rầm trời, Tĩnh Nhàn càng lộ vẻ khinh bỉ.
“Đúng là con gái quan quản muối, nhổ nước miếng cũng
thơm.”
Mỹ Ly mỉm cười, cũng kéo căng cung, cố sức một chút
thì “soạt”, cung nhẹ dành riêng cho các cô nương không ngờ bị nàng kéo gãy. Mỹ
Ly giật mình hoảng sợ, sau tai chợt đau nhói, nàng bất giác giơ tay sờ thử, hơi
ẩm ướt, dính chút máu, chắc là bị dây cung dứt quẹt ngang qua.
“Ôi trời!” Các cô nương dừng tay, đồng loạt quay đầu
nhìn nàng, mỗi người một vẻ mặt khác nhau, bàn tán không dứt.
“Cô ta kéo đứt cung rồi!”
“Sao lại mạnh tay đến thế? Ở lãnh cung thức ăn ngon
lắm sao?” Chẳng biết ai nói năng thâm thúy như vậy, khiến nhiều kẻ cất tiếng
cười phụ họa.
Mỹ Ly chỉ biết mỉm cười hối lỗi. Nàng quên là tay mình
đã khỏe hơn hẳn khi xưa nên mới bất cẩn làm gẫy cung. Hồi vào An Ninh điện,
nàng cố hết sức cũng chẳng nâng nổi nửa thùng nước, về sau lại có thể xách liền
một lúc mấy thùng đầy.
“Các cách không sao chứ?” Vĩnh Hách đeo cung đang định
tiến sang sân bắn nam, bây giờ lo lắng nhìn vết thương trên cổ của nàng.
“Không sao, không sao.” Mỹ Ly bỗng dưng xấu hổ, không
ngờ lại được gã đích thân đến hỏi thăm.
Tiểu thái giám vội dâng một cây cung mới. Mỹ Ly vẫn
còn sợ sệt, kéo thử nhưng không dám vận sức.
“Dùng tạm của ta đi!” Vĩnh Hách tủm tỉm tháo cung của
mình xuống rồi đường hoàng đưa cho nàng. Mỹ Ly không nhận thì không ổn, đành
xấu hổ mỉm cười đón lấy cánh cung cứng.
Lần này thì không sợ gãy nữa, nàng lắp tên vào, ”Không
đúng, không đúng!” Vĩnh Hách đứng xem vội kêu lên, rồi không tiện đến sửa cho
nàng, bèn rối rít gãi đầu gãi tai, bộ dạng như đứa trẻ nhỏ khiến Mỹ Ly phá lên
cười.
“Cách cách đừng nắm vào đuôi tên.”
Đừng nắm vào đuôi tên...
Câu này, Tĩnh Hiên từng nói với nàng hồi lâu lắm rồi.
Giọng nói đầy bực bội của y dường như chỉ vừa vang lên bên tai. Tay nàng
lỏng ra, mũi tên mất mục tiêu chệch ra ngoài, bay tà tà sượt qua mép bia rồi
rơi xuống mặt cỏ đằng sau.
“Ôi chao...” Vĩnh Hách tiếc nuối thở dài. “Cách cách
vội vàng quá, ngắm chuẩn hơn một chút là được.”
“Cảm ơn.” Nàng trả cung cho gã, nói với tiểu thái giám
là mình muốn thoa thuốc vào vết thương rồi rời khỏi sân bắn.
Mỹ Ly chầm chậm bước đi, cỏ cây bãi săn vẫn um tùm như
trước, đi vòng mấy lùm cây bụi, băng qua gò đất, con sông nhỏ vẫn kia, chưa hề
khô cạn.
Nàng đứng bên bờ sông, làn nước trong trẻo chầm chậm
chảy xuôi chẳng có gì khác biệt so với mấy năm về trước.
Từ bao giờ nhỉ, nàng phát hiện ra sự tồn tại của con
sông này?
Thủơ ấy, mỗi lần đến bãi săn là một cơ hội tốt mà nàng
nôn nao chờ đợi. Nàng vẫn còn nhớ mình níu chặt tay Tĩnh Hiên không để y rời
đi, lúc đầu còn làm nũng, nhỏ nhẹ năn nỉ y ở lại với nàng, y dùng sức muốn vùng
thoát khỏi nàng, lạnh giọng gần như uy hiếp bảo nàng buông tay.
Nàng cũng lên cơn bướng bỉnh, ôm chặt lấy tay y, cương
quyết không rời, “Không cho đi, không cho đi!” Nàng tức tối hậm hực kêu lên,
bất chấp là khéo quá hóa vụng hay chọc giận y, nàng chỉ muốn y đừng đi, chỉ
muốn y ở bên nói chuyện với nàng giữa chốn đồng không mông quạnh này.
Y giận quá hóa cười, “Ngươi giữ ta lại đây cũng vô
dụng thôi. Ta không ưa ngươi, ngươi là nữ nhi tại sao không biết xấu hổ? Muốn
ta nói bao nhiêu lần thì mới bỏ cái trò bám dai như đỉa thế này?” Câu nói của y
làm nàng đau lòng, thảng thốt lơi tay, y liền vùng ra, nàng lùi lại nửa bước
trơ mắt nhìn, y bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Nàng thẫn thờ đi lang thang, dai như đỉa? Trong mắt y,
nàng tệ đến vậy sao?
Đi qua sườn đồi, nàng bất ngờ phát hiện ra dòng sông
nhỏ này, liền ngồi xuống ven sông òa khóc nức nở, nước sông mang đi phiền não
của nàng, khóc một hồi, nàng liền cảm thấy có thể khiến Tĩnh Hiên ca ca thay
đổi cái nhìn về mình.
Lúc ấy, Mỹ Ly tưởng dòng sông nhỏ này quá thần kỳ, đủ
sức chữa khỏi vết thương của mình. Thực ra, đó là vì nàng chưa đến lúc tuyệt
vọng mà thôi.
Giờ đây nàng lẳng lặng đi đến sườn đồi cạnh dòng sông,
làn nước không còn thần bí như xưa nhưng lại thêm phần thân thiết. Bên bờ hoa
dại nở tưng bừng, màu sắc rực rỡ muôn nơi, đẹp đến nỗi nàng phải thở dài. Thực
ra mùa xuân năm nào hoa cũng nở đẹp như thế, chỉ là nàng không biết thưởng thức
mà thôi.
Chìm đắm trong suy tư, tiếng động đến sát bên cạnh
nàng mới nghe thấy, lạo xạo tựa tiếng chân bước của vài ba người, bọn họ cười
nói đi tới quá gần, nàng muốn tránh cũng không kịp nữa.
“... So với lúc trước thì thú vị hơn rồi đó, nhưng
chẳng đáng gì, đám con gái Giang Nam còn hơn
xa cô ả.”
Nàng không nhận ra đó là giọng nói của ai, chuyến săn
này có nhiều người nàng không biết tên.
“Ta thấy hồi trước cô ả cứ rối rít lả lơi lại thú vị
hơn, tuy tính cách khó ưa nhưng quăng lên g