
h với bóng suốt cả đời.
Nếu gã cao giọng mắng nàng, trách móc nàng, thậm chí
bỏ rơi nàng, nàng cũng không khó chịu như lúc này. Những thứ nàng có thể đem
lại cho gã vốn đã ít ỏi đến thảm hại, giờ đây… những thứ gã cho nàng, nàng có
muốn cũng chẳng còn tư cách nhận.
Nếu chỉ gia thế thấp kém, quá khứ đáng chê cười, nàng
còn có thể thuyết phục bản thân, tin là mình sẽ hiếu thuận với cha mẹ Vĩnh
Hách, lo toan việc nhà giúp gã, sinh con đẻ cái để báo đáp tấm lòng thủy chung
như nhất của gã. Hiện giờ, cái giá gã phải trả khi cưới nàng, nàng có chết vạn
lần cũng không đền đáp được. Nàng sẽ trở thành vết ố lớn nhất trong cuộc đời và
trên con đường làm quan của gã.
Nếu như không có nàng, tương lai Vĩnh Hách bằng phẳng
mênh mông. Gã có phụ mẫu như vậy, tướng mạo tính tình lại khá, có thể cưới cô
gái tốt nhất trên đời. Nàng trước giờ đều nhìn rõ sự ưu tú của gã, nên mới cảm
thông được nỗi oán giận và tiếc nuối của Ứng Như phúc tấn.
Cùng đi Giang Nam… nàng bất thần thổn thức. Lúc gã đề
nghị như vậy, nàng đã cảm thấy hạnh phúc quá sức hư ảo, còn tự cười thầm, mình
mắc phải bệnh sợ bóng sợ gió rồi, cuối cùng, đó quả thật cũng trở thành giấc mộng
đẹp đẽ nhất nhưng cũng xa vời nhất của nàng.
Nàng nghe thấy Hồng Linh ở ngoài sân mỉm cười thỉnh
an, “Vĩnh Hách thiếu gia đã đến rồi sao!”
Mỹ Ly vẫn quay mặt vào tường, không đủ can đảm quay
ra, vội vàng lau nước mắt trên mặt, lau mạnh đến mức xương gò má đau nhức.
Mãi mà gã chưa bước vào, rồi gã kinh ngạc kêu khẽ:
“Ngạch nương, sao người lại đến đây?” Giọng đề phòng rõ rệt, Mỹ Ly tưởng chừng
chính mắt nhìn thấy gã đứng chắn ở cửa, cố ý ngăn cản Ứng Như phúc tấn bước
vào. “Ngạch nương về trước đi, có chuyện gì…” Gã hạ giọng van nài, sợ nàng ở
trong phòng nghe thấy, “Sau này hẵng nói.”
“Tránh ra!” Giọng nói của Ứng Như phúc tấn khô khan
lạnh lùng, nghe như dùng mắng người hầu.
“Ngạch nương!” Vĩnh Hách cũng nóng nảy kêu lên.
Ứng Như phúc tấn cười nhạt: “Hôm nay con không cho ta
gặp nó, vậy lo liệu được cả đời để ta không gặp nó sao? Ta không gặp nó thì nó
có thể vờ như không biết những lời đồn đại mỉa mai sao? Vĩnh Hách, con không
thể lừa mình dối người, tình hình hiện tại không phải chỉ con thấy được là
được, sớm muộn gì cũng phải nói cho rõ ràng.”
“Ít nhất không phải là bây giờ, nàng vừa mới khỏe lại
được đôi chút.”
“Vĩnh Hách! Con còn ngốc nghếch đến chừng nào?” Ứng
Như phúc tấn the thé chất vấn. “Cặp sừng này quá lớn, con không mang nổi, mà
phủ tổng đốc của chúng ta cũng không mang nổi đâu! Chúng ta sẽ bị nước bọt dìm
chết mất!” Bà đã phát điên trước thái độ mê muội cố chấp của Vĩnh Hách nên
không quanh co gì nữa, lời lẽ thẳng thừng đến mức khiến Mỹ Ly ở bên trong run
lẩy bẩy.
“Ngạch nương!” Vĩnh Hách cũng tức giận, giọng nói lạnh
lùng khác thường, “Nếu không muốn con hận người thì hãy về trước đi.”
Ứng Như phúc tấn im lặng hồi lâu, chắc đã bị tổn
thương vì lời nói của con trai.
Ngoài sân im phăng phắc, Mỹ Ly không nghe được bất cứ
tiếng động nào, thật lâu sau mới thấy Vĩnh Hách cao giọng gọi đám người hầu vừa
tránh mặt ra chuẩn bị thức ăn. Chắc Ứng Như phúc tấn đã về rồi, trong đầu nàng
chợt hình dung ra bộ dạng gã đứng lặng ngóng theo bóng mẫu thân buồn bã rời đi.
Vĩnh Hách nhìn người hầu bưng bát cháo trắng vào
phòng, ánh mắt gã vẫn dịu dàng như xưa. Lúc đỡ nàng ngồi dậy, gã hơi mỉm cười
nhìn nàng, cẩn thận thổi nguội cháo rồi mới đút cho nàng từng thìa một. Dù gã
tỏ vẻ thản nhiên cách mấy, nàng vẫn nhìn rõ nét ưu sầu lồ lộ trong đôi mắt kia,
bởi đôi mắt trong sáng đường hoàng của gã trước giờ làm gì vẩn chút buồn thương
nào!
Nàng cũng tươi cười ăn hết chén cháo gã đích thân đưa
tới, nét cười nơi khóe môi không sao khỏi run run, bởi nàng phải cố nín nhịn để
không òa khóc.
Thấy nàng ăn xong cả chén cháo, Vĩnh Hách mới yên tâm
thở phào. Gã âu yếm vuốt hộ mái tóc lòa xòa, đỡ nàng nằm xuống rồi đắp kín
chăn. “Ngủ đi, có chuyện gì thì bảo Hồng Linh gọi ta.” Gã yêu thương ngắm đôi
mắt đẹp lung linh ánh nước nhưng vẫn phảng phất nét cười nhàn nhạt. Ánh mắt
chăm chú quyến luyến của gã khiến nàng muốn òa lên khóc lớn, cố hết sức nhẫn
nhịn, chỉ có một giọt nước mắt ứa ra.
“Vĩnh Hách, chẳng có gì xảy ra cả.” Nàng muốn giải
thích cho gã hiểu, dẫu định mệnh của gã và nàng là chỉ được gặp gỡ thoáng qua,
nàng cũng muốn cho gã hiểu, cô gái mà gã yêu thương không hề làm chuyện có lỗi
với gã.
“Ừ, ta biết mà.” Gã mỉm cười, dùng ngón tay thon dài
lau nước mắt cho nàng.
Mỹ Ly gắng sức kiềm chế để không nắm lấy tay gã, cầu
xin gã từ bỏ mọi thứ, dẫn nàng đi thật xa. Đời này sẽ không còn ai yêu nàng đến
vậy, hay nhìn nàng với ánh mắt thiết tha như thế nữa! Đột nhiên nàng muốn ích
kỉ một lần, nàng thực sự không nỡ buông tay.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn nén lòng, bàn tay ấm áp của
gã giờ cũng lạnh như băng. Dẫu quyết định lấy nàng, gã cũng không khỏi áy náy
với song thân. Gã là niềm tự hào của phụ mẫu, nay vì si mê một cô gái nhơ nhuốc
mà đạp tan tành bao mong đợi của họ. Nàng hiểu gã lắm! Gã quá lương thiện, quá
hiếu thuận