
bọn họ, nên đã dứt khoát xử lý thổ địa
công.”
“Sao ngươi lại biết đây là âm mưu của Thiên Khê?”
“Cho dù không phải hắn bày mưu đặt kế, giờ hắn cũng vẫn có lợi.”
Chưởng quầy Ly lại trầm tư, thì thào lẩm bẩm:“Hay là thật sự đã đến lúc rồi?”
“Đến lúc gì?” Bạch Nham hỏi.
Chưởng quầy Ly nghĩ nghĩ, nói:“Nói ra thì rất dài. Lúc trước, ta cùng Thiên
Khê và Vân Nhai giống như huynh muội ruột thịt, trải qua những ngày tiêu dao tự tại. Nếu không phải có một lần ta vô ý nghe được bọn họ nói
chuyện, biết mình sắp gặp đại nạn, cũng sẽ không chạy trốn.”
Thật ra Bạch Nham cũng chưa từng nghe chưởng quầy Ly nói vì sao ba trăm năm
trước nàng lại bị Thiên Khê và Vân Nhai đuổi bắt. Chỉ biết nàng là một
trong những mấu chốt để mở trận pháp Ngũ Hành. Chưởng quầy Ly cũng không muốn nói đến những chuyện trước kia.
Ta đã từng nói cho ngươi, ta ngẫu nhiên bước vào núi Ngũ Hành, cơ duyên bị Hậu Khanh [1'> dẫn độ thành ma, cùng Thiên Khê và Vân Nhai xem như đồng
môn. Bọn họ từng là bằng hữu, là người thân của ta, giống như ngươi và
Đỗ Tuyền vậy,” Chưởng quầy Ly nói qua loa đoạn chuyện cũ kia, dường như
cũng không muốn nói cho Bạch Nham quá nhiều,“Thiên Khê thường nói, một
ngày nào đó Hậu Khanh chắc chắn sẽ lại được nhìn thấy ánh mặt trời, nắm
trong tay tam giới, chẳng qua là phải chờ đến thiên thời. Ta vốn không
để ý, cho đến một ngày nghe được Thiên Khê và Vân Nhai ở trong thư các
nói đến phương pháp giải trận pháp Ngũ Hành mới biết được mình sẽ trở
thành tế phẩm giải phong ấn, mà bọn họ đã lên kế hoạch từ rất lâu, rất
lâu rồi. Chờ đến khi tập hợp đủ Thiên linh sau khi Nữ Oa phong ấn Hậu
Khanh, cũng chính là linh nguyên thuần khiết cùng với đá Vô Sắc trong
Ngũ hành.”
Bạch Nham nói chen vào:“Ta biết đại khái về trận pháp Ngũ Hành, nhưng thiên thời là lúc nào?”
“Ta không biết.” Chưởng quầy Ly đáp,“Ta vốn tưởng rằng khi tập hợp đủ Thiên linh là thiên thời, giờ xem ra có lẽ cũng không đơn giản như vậy. Hai
người bọn họ làm nhiều chuyện như vậy tuyệt tối không phải nhàm chán mà
bày trò.”
“Nói cũng như không……” Bạch Nham hơi thất vọng, chẳng qua cũng đã liệu trước chuyện chưởng quầy Ly không biết được gì nhiều.
Chưởng quầy Ly nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:“Tất cả cũng chỉ do hai chúng ta phán
đoán mà thôi, không thể quá mức võ đoán, vẫn nên biết rõ ràng rồi nói
sau.”
Bạch Nham gật đầu nói:“Đúng là nên biết rõ ràng……”
Bạch Nham liếc nhìn chưởng quầy Ly, bỗng nhiên cười rộ lên.
“Ngươi cười cái gì?”
“Không có gì. Thật ra chúng ta cũng không cần lo lắng gì nhiều. Nàng nói đúng, Ứng Long đã chết, đá Vô Sắc đã thất lạc được gần năm trăm năm, mà Thiên Khê và Vân Nhai lại không tìm thấy nàng, nghĩ thế nào vẫn là chúng ta
có lợi.”
Chưởng quầy Ly liếc trắng mắt, hừ lạnh một tiếng nói:“Còn không phải tại ngươi khiến chúng ta lo lắng, ta nói mấy câu ngươi có thể yên tâm được sao?”
Bạch Nham cười nói:“Nàng mói là người nên yên tâm mới phải, có ta ở đây,
tuyệt đối sẽ không để Thiên Khê hoặc Vân Nhai động tới nàng.”
Chưởng quầy Ly nghe xong cười khẽ một tiếng, xoay người đi về phòng mình. Nàng không biết trong lời nói của hắn có vài phần vui đùa vài phần thật
lòng, hắn cũng không rõ trong nụ cười của nàng có vài phần vui mừng vài
phần trào phúng.
Lâm phủ liên tục bệnh chết ba người, Bùi đại thiếu gia bất hạnh chết đuối,
hai chuyện này khiến người trong thành hoảng sợ một thời gian, nhưng
thời gian trôi qua qua, chưa đến hai tháng mọi người đã ít nhắc lại việc này. Chuyện làm ăn của tiệm quan tài phố Tây cũng lạnh lẽo thật lâu,
may mắn là kiếm được từ Lâm gia và Bùi gia không ít, tiệm quan tài có
ngừng việc nửa năm cũng không sao. Tiểu nhị trong cửa hàng đương nhiên
mừng rỡ nhàn hạ, Đỗ Tuyền lại có nhiều thời gian rỗi cùng Chỉ Lan, dạy
nàng “Làm người”, cùng nàng chơi đùa. Chưởng quầy Ly và Bạch Nham đi
chung quanh hỏi thăm tình hình ở Phong Đô, đáng tiếc thu hoạch được rất
ít. Ngày thường họ vẫn cãi nhau, ngay cả Chỉ Lan giờ cũng coi như không
thấy. Cho đến hai tháng sau, trời còn chưa sáng Bạch Nham và chưởng quầy Ly đều bị cảm giác có điềm xấu làm bừng tỉnh.
Bạch Nham và chưởng quầy Ly gần như là cùng bước ra cửa phòng cùng một lúc,
bọn họ nhìn thấy người kia cũng không kinh ngạc, trăm miệng một lời
hỏi:“Núi tuyết Tây Lĩnh?”
Hai người còn chưa kịp nghĩ nhiều, Đỗ Tuyền cũng vội vàng chạy ra khỏi
phòng, hô lên:“Lão đạo! Chưởng quầy! Xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ngươi cũng cảm thấy sao?” Bạch Nham quay người lại, hỏi Đỗ Tuyền đang vội vã chạy tới.
“Ừ, giống như sắp động đất vậy, ta cảm thấy nguồn nước ngầm không ổn định
liền tỉnh, sau khi tỉnh lại lại loáng thoáng nghe thấy rất chim thú kêu
to, xảy ra chuyện gì rồi à ?” Từ khi hấp thu linh nguyên, cảm giác của
Đỗ Tuyền nhạy bén hơn trước kia gấp trăm ngàn lần, chính hắn cũng phải
mất rất nhiều thời gian mới dần quen với cảm giác mẫn cảm như vậy, cũng có thể dễ dàng điều khiển linh lực cuồn cuộn không ngừng.
“Không phải động đất, còn đáng sợ hơn thế nhiều.” Chưởng quầy Ly nói,“Không
riêng gì chim thú, ngay cả hoa cỏ cây cối cũng đa