
ng phát ra báo động, ta chưa bao giờ nghe thấy tiếng rít gào nào kinh khủng như thế.”
“Chưởng quầy , là phía tây đúng không, ta cảm thấy nó cách chúng ta rất xa mà.”
Bạch Nham đáp:“Cách chúng ta rất xa, nhưng núi tuyết Tây Lĩnh lại ở rất gần Phong Đô.”
“Sợ nhất chính là lại có liên quan đến Thiên Khê.” Chưởng quầy Ly tiếp lời.
Bạch Nham gật đầu, nói:“Tiểu Tuyền ngươi ở lại, ta và chưởng quầy đi xem.”
Đỗ Tuyền không kịp lên tiếng trả lời, Bạch Nham và chưởng quầy Ly đã biến mất trong gió.
Bạch Nham và chưởng quầy Ly bước đi trên mây, từ không trung nhìn xuống đám
yêu khí ngùn ngụt, đất rung núi chuyển, chim hót thú rống không ngừng
bên tai.
“Địa phủ cũng không âm trầm khủng bố bằng nơi này.” Bạch Nham cau mày.
Chưởng quầy Ly nhìn tình cảnh này, trong lòng cũng biết bọn họ đến chậm một
bước, phía dưới đã là khung cảnh sinh linh đồ thán, hai người bọn họ căn bản không làm được gì,“Tại sao lại như vậy?”
“Đi xuống nhìn xem.”
“Ừ.”
Hai người tiến vào núi tuyết Tây Lĩnh, sơn lĩnh tối như mực, yêu khí dày
đặc, chướng khí hỗn tạp mùi máu tươi tràn ngập trong không khí làm người ta buồn nôn, chung quanh chất đầy thi thể động vật, phần còn lại của
chân tay đã bị cụt, cây cối bị nhổ bật rễ. Núi tuyết màu trắng nay biến
thành đỏ sậm, đi đường cũng không biết đặt chân vào chỗ nào, mỗi một
bước đều như đang dẫm lên máu thịt.
“Lão đạo, ngươi xem.” Chưởng quầy Ly đi đến bên một gốc cây tùng trăm năm đã bị đổ bật cả rễ, phía trên có dấu vết móng vuốt sắc nhọn, trên vết trảo còn lưu lại da lông máu thịt,“Là hồ yêu.”
“Da thịt là hồ yêu, như vết cào này là do cái gì tạo thành?”
Bạch Nham đưa tay lấy đám lông hồ ly trắng dính máu xuống nhìn nhìn lại ngửi ngửi, nói:“Đây là da lông trước ngực hồ yêu ngàn năm, xem ra bị thương
không nhẹ, thật sự là gặp phải đối thủ rồi, chúng ta cũng phải cẩn thận
chút.”
Lại đi tiếp một đoạn, Bạch Nham và chưởng quầy Ly thấy được không ít thi
thể yêu quái, yêu khí phía trên còn chưa tan đi, nhưng Tinh nguyên đã
không còn dường như là bị hút đi.
Hai người còn đang không hiểu ra sao, Bạch Nham dường như đột nhiên nhận ra cái gì, kéo chưởng quầy Ly bước đi, vừa đi vừa nói:“Tòng Tố ở trong
núi.”
“Sao ngươi biết? Sao hắn lại ở trong núi?”
“Lúc Tòng Tố hôn mê, là ta giúp hắn xâu lại hạt tràng, ta đã động tay động
chân trên đó, chỉ cần hắn ở gần ta nhất định sẽ biết.”
Không bao lâu, chưởng quầy Ly và Bạch Nham tìm đến một cái sơn cốc. Bạch Nham rất khẳng định Tòng Tố ở trong này. Lúc này bọn họ vừa khéo nhìn thấy
một con báo tuyết cắn chết một con Đại bàng tinh, hút tinh nguyên của
Đại bàng tinh ra rồi nuốt vào.
[1'> Hậu Khanh: Trong Dã Sử có ghi lại, Hậu Khanh cùng ba cương thi khác
(Doanh Câu, Hạn Bạt, Tương Thần) là thủy tổ của cương thi, đã có từ khi
con người còn chưa xuất hiện. Là yêu thú thời Hồng Hoang, đến thời Trung cổ mới biến mất.
Trong hệ thống thần thoại cổ Trung Quốc, bốn thủy tổ của cương thi đều
xuất hiện trong thời Hoàng Đế đại chiến Xi Vưu. Trong trận đại chiến đó, Hậu Khanh mới biến thành cương thi.
Trong Sơn Hải Kinh có ghi lại Ma Tinh Hậu khanh là em trai Hậu Thổ Hoàng Đế, được Hậu Thổ phái đi trợ giúp Hoàng đế đánh lại Xi Vưu. Không ngờ
Hậu Khanh chịu ảnh hưởng của đám người Xi Vưu nên đã gia nhập Đông Di,
đối nghịch với Hoàng Đế, thậm chí không tiếc biến mình thành phi thi
giống nữ Bạt. Sau khi hóa thành ma tinh, không ai có thể áp chế hắn. Sau này Nữ Oa liên hợp với Hậu Thổ, Tử Vi, Câu Trần, Địa Tàng, lấy trận
pháp Ngũ Hành phong ấn hắn.
Hậu Khanh là một trong thập đại ma thần thượng cổ.
Báo tuyết không lớn, ước chừng dài hơn hai thước, cao bằng người, ánh mắt
vô cùng hung dữ, móng vuốt sắc bén như đao, trên răng nanh sắc nhọn còn
dính máu, bộ lông trắng như tuyết còn rất nhiều vết máu đủ màu sắc, trên người đủ loại yêu khí, nó nhất định đã chiến đấu với rất nhiều yêu
quái. Giết chết Đại bàng tinh, nuốt Tinh nguyên, nhưng báo tuyết dường
như cũng bị thương, thở ra hai ngụm khí nóng, chậm rãi đi trên tuyết
nghỉ ngơi.
Chưởng quầy Ly và Bạch Nham nhìn nhau, đều tự kháp chú ẩn thân, tránh
khỏi báo tuyết đi vòng vào trong sơn cốc. Hai người vừa tới cửa cốc, báo tuyết bỗng nhiên đứng lên, dùng cái mũi ngửi ngửi, dường như là ngửi
thấy mùi gì khiến nó tức giận nên lại phát ra tiếng gầm gừ.
“Bị phát hiện à?” Giọng Chưởng quầy Ly truyền vào tai Bạch Nham.
“Con báo tuyết này chỉ có mấy trăm năm đạo hạnh, còn không đến mức có
thể nhìn thấu chú ẩn thân của chúng ta. Sợ là có cái gì khác đang đến
đây.”
Chưởng quầy Ly cau mày, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thần thức càng ngày
càng lan xa, nói:“Ngọn núi này rất hỗn loạn, yêu quỷ vô số, ta không
phân biệt được rõ ràng lắm, nhưng dường như có cái gì đang tới gần.”
Bạch Nham nói:“Chúng ta vào cốc trước, tìm được Tòng Tố rồi nói sau.”
“Ừ.”
Bên trong sơn cốc sạch sẽ hơn bên ngoài rất nhiều, ngoại trừ một ít dấu
vết động đất đất đá vụn trên đất, thì không gặp thi thể chồng chất như
núi, xem ra con báo tuyết kia vẫn luôn bảo vệ sơn cốc nhỏ này.
Sơn cốc rất nhỏ, không cần nửa khắc đã ki