
ên Khê thì mau nói đi.” Chưởng quầy Ly
không chịu nổi Bạch Nham cứ nhìn mình chằm chằm như thế, cứ như thể nàng độ chút pháp lực cho Chỉ Lan là làm chuyện đại nghịch bất đạo vậy.
Bạch Nham ho nhẹ hai tiếng che giấu tiếng cười, tiện đà nói:“Nói đến
Thiên Khê, chẳng phải nàng hiểu hắn hơn ta sao. Nàng không đoán ra được
vì sao hắn lại tặng lễ vật cho quỷ mẫu Hỏa Linh ư?”
Chưởng quầy Ly lắc đầu, nói:“Hiểu hắn thì sao, đã ba trăm năm rồi ta
chưa gặp hắn, ai biết hắn muốn làm trò gì chứ, chẳng qua có một chuyện
có thể khẳng định, hắn nhất định không có lòng tốt. Vân Nhai tự phụ mà
Thiên Khê thì cuồng ngạo, cho dù Ngọc Hoàng đại đế mời bọn họ đến tiệc
bàn đào, bọn họ chưa chắc đã nể mặt. Ngoại trừ sư phụ, bọn họ không bao
giờ thành tâm tặng lễ vật cho bất cứ thần, ma nào.”
“Theo lời nàng, bọn họ có hành động kỳ lạ như lần này chỉ sợ vẫn là vì muốn phá phong ấn Ngũ hành sao.”
Chưởng quầy Ly nhăn mày nói:“Bọn họ không biết chán à? Ngàn năm cứ làm mỗi một chuyện, bọn họ không biết tìm niềm vui khác sao?”
Bạch Nham khẽ lắc đầu thở dài:“Chính vì trăm ngàn năm vẫn làm mãi một chuyện, thế nên bọn họ mới càng quyết tâm.”
“Hừ, quyết tâm thì sao? Ứng Long [1'> đã chết, đá Vô Sắc giờ không biết ở nơi nào, bọn họ lại không tìm thấy ta. Phong ấn trận pháp Ngũ Hành kia
không thể nào bị phá được.” Tuy Chưởng quầy Ly ngoài miệng nói vậy,
nhưng vẫn không xua tan được bất an trong lòng, dường như nó đang nhắc
nhở nàng chỉ lừa mình dối người mà thôi.
Không biết có phải vì trong thành không còn cương thi gây họa nữa không mà
ánh trăng ban đêm cũng trở nên dịu dàng hơn. Trong đình viện hai người
ngồi chung mà không nói gì, trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng gió
xào xạc bên tai.
Nhớ về ba trăm năm trước, trong lòng chưởng quầy Ly vẫn có một chút bất an
khó hiểu. Năm đó nếu không gặp được Bạch Nham, có lẽ nàng vĩnh viễn sẽ
không có được những ngày an bình như lúc này. Khi đó, nàng bị Thiên Khê
và Vân Nhai đuổi bắt, vài năm sống trong cảnh đấu giết tràn ngập máu
tanh. Xông vào ngọn núi đó là ngẫu nhiên, phát hiện linh nguyên Đỗ Tuyền là ngẫu nhiên, gặp được Bạch Nham là ngẫu nhiên, liên lụy Bạch Nham
suýt chút nữa bị giết cũng là ngẫu nhiên. Rất nhiều ngẫu nhiên bị Bạch
Nham gọi là cơ duyên, rất nhiều trùng hợp bị Bạch Nham gọi là vận mệnh,
chưởng quầy Ly trước giờ vẫn luôn khinh thường. Vật đổi sao dời, nay bọn họ nên làm như thế nào đây? Trốn xa khỏi Thiên Khê và Vân Nhai? Hay nên nói, đây là lúc chấm dứt?
Bạch Nham thấy chưởng quầy Ly như có đăm chiêu, yên lặng rất lâu, không nhịn được mở miệng nói:“Nếu bọn họ thực sự có cách cởi bỏ trận pháp Ngũ Hành thì sao? Chúng ta ngồi yên không để ý sao?”
“Để ý? Muốn để ý thế nào? Giết Thiên Khê và Vân Nhai? Ngươi có năng lực này sao?” Chưởng quầy Ly châm chọc cười nói ,“Nếu bọn họ thật sự mở được
phong ấn, ngươi phải đến miếu Nữ Oa thành tâm thành ý dập đầu vài cái
thật vang với Nữ Oa nương nương, để Nữ Oa nương nương xuống nhân gian
phong ấn nó lại một lần nữa.”
Bạch Nham hơi lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói:“Nếu chỉ đơn giản như thế, dập đầu có là gì.”
Chưởng quầy Ly thu nụ cười, trầm mặt hỏi:“Rốt cuộc ngươi nghe được cái gì? Vì sao lại lo lắng như thế?”
“Ai,” Bạch Nham than nhẹ một tiếng, nói,“Không phải tin tức tốt.”
“Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói.”
“Rốt cuộc Phong Đô đã xảy ra chuyện gì, hoặc sẽ phát sinh chuyện gì không ai biết. Nhưng trước mắt yêu ma có chút đạo hạnh đều đang hướng về Phong
Đô. Mà người tu hành như Tòng Tố căn bản không thể ứng phó được tình
huống như vậy. Hôm nay vốn định đi tìm thổ địa, nhưng không tìm được.”
“Trốn rồi à?” Chưởng quầy Ly hơi bất ngờ, tiểu tiên thổ địa kia cho dù có trốn, cũng sẽ bị Bạch Nham tìm được mới đúng.
Bạch Nham lắc đầu, nói:“Chỉ sợ thổ địa công nơi này đã sớm bị nữ Bạt kia xử lý rồi.”
“Thổ địa công tốt xấu gì cũng là tiểu thần tiên, sao lại dễ dàng bị nữ Bạt xử lý chứ?” Chưởng quầy Ly càng kinh ngạc .
“Nếu là Thiên Khê làm thì sao?”
“Hả?” Chưởng quầy Ly ngẩn người, suy nghĩ một lát hỏi,“Ý của ngươi là, Thiên
Khê vì muốn có được đứa bé kia nên đã giết thổ địa công? Nhưng vì sao
chứ? Thổ địa công quản lý hộ tịch, bảo vệ yên bình, tiểu thần tiên như
vậy nếu muốn đối phó yêu quái ngàn năm thì có hơi khó khăn nhưng cũng
không đến nỗi bị giết, huống chi nữ Bạt cũng sẽ không vô duyên vô cớ ôm
phiền toái về mình.”
Bạch Nham vuốt cằm nói:“Đương nhiên không phải vô duyên vô cớ . Ta nghĩ đứa bé Lâm gia kia vốn không phải là người.”
“Cái gì?!”
“Ta không tìm thấy thổ địa công, vì thế đến địa phủ một chuyến. May mà ta
và phán quan có chút quan hệ cá nhân, hắn mới châm chước cho ta xem sổ
sinh tử, trong đó không có tiểu thiếu gia Lâm gia.”
Chưởng quầy Ly ngạc nhiên và nghi ngờ, bỗng nhiên hỏi:“Ngươi có quan hệ với quỷ phán quan lúc nào vậy?”
“Ha ha, đây chuyện từ rất lâu rồi.” Bạch Nham không trả lời chưởng quầy Ly, tiếp tục nói,“Theo phán đoán của ta, tiểu thiếu gia Lâm phủ có thể vốn
là quỷ thai hoặc linh thai, từ nhỏ đã khác thường. Cương thi này sợ thổ
địa công xen vào chuyện của