
i phần lo lắng đan xen vào
nhau.
“Chưởng quầy, lão đạo, hai người đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Đỗ Tuyền sải bước đi vào nội đường, một câu hỏi đã kéo tâm hồn đang treo ngược của hai người kia về. Hai người không tự chủ nhìn về phía đối
phương, lúc bốn mắt chạm nhau dường như có thể đọc được cái gì đó từ ánh mắt người kia, rồi lại hoảng sợ né tránh.
Đỗ Tuyền nhìn thấy vậy lại càng khó hiểu:“Làm sao vậy? Hai người từ hôm qua trở về vẫn là lạ, ở Phong Đô xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Nham dùng khóe mắt liếc nhìn chưởng quầy Ly một cái, ho khan một
tiếng, sửa sang lại ống tay áo, đem những chuyện đã xảy ra ở Thục nói
qua loa cho Đỗ Tuyền nghe. Đỗ Tuyền nghe xong mày cũng nhíu lại.
Ngày đó bọn họ cảm nhận được Tây Thục núi chuyển đất rung, chim thú rền
rĩ, vì thế Bạch Nham và chưởng quầy Ly đi trước tìm hiểu, tìm được Tòng
Tố bị thương trong sơn cốc núi tuyết Tây Lĩnh, một cô gái nghe hiểu được thú ngữ tên Thanh Vũ cùng một con báo tuyết có đạo hạnh mấy trăm năm.
Tiếp theo Bạch Nham phái Tòng Tố và Thanh Vũ mang theo báo tuyết vào
Phong Đô, gặp được yêu quái, con rối binh, đệ tử Phong Cơ – Như Nhứ. Đây đều là những chuyện Đỗ Tuyền không biết cũng chưa từng gặp qua. Nguy
hiểm, khủng bố ở ngoài thật khiến người ta hưng phấn, quấy nhiễu trong
lòng Đỗ Tuyền. Hắn hối hận rồi, lúc ấy lẽ ra nên đi theo lão đạo và
chưởng quầy đến đất Thục mới phải, mới mấy ngày đã bỏ lỡ nhiều trò hay
như vậy!
Bạch Nham nói nửa ngày, đương nhiên bỏ bớt chuyện chưởng quầy Ly một
mình vào Tháp Linh Lung, cũng che giấu chuyện mình vòng đến Bột Hải một
chuyến.
Đỗ Tuyền kích động hỏi thêm vài chi tiết, mới dần phát hiện ra vấn đề.
“Lão đạo, trận pháp Ngũ Hành, Ma tinh Hậu Khanh, Thiên Khê Vân Nhai,
việc này có liên quan đến núi tuyết Tây Lĩnh sao? Hai người đến Thục một chuyến sao lại không thấy bóng dáng Thiên Khê, liệu đây có phải hai
chuyện khác nhau không?”
Bạch Nham suy nghĩ một lát, lắc đầu:“Tòng Tố đi đến Thục là bởi vì trên
đường đi có rất nhiều yêu ma đều tiến về đất Thục, lại theo chỉ dẫn của
ta mới đi về phía Tây Thục. Nếu nói việc này không liên quan đến Thiên
Khê thì thật vô lý. Vả lại, vừa rồi theo như lời đạo trưởng Đường Phong, Minh Dục nhận được thần dụ, thiên hạ sắp có đại loạn, hai chữ trùng hợp này thật sự không thể nào xảy ra.”
Đỗ Tuyền hơi gật gật đầu, nghĩ thấy cũng đúng, thiên hạ sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Chỉ có trong lòng chưởng quầy Ly là chắc chắn, thiên hạ đại loạn nhất
định là do Thiên Khê Vân Nhai cởi bỏ Ngũ Hành trận. Vân Nhai cảnh cáo
chính là chứng minh tốt nhất.
Thiên Khê đang tính toán cái gì đang tiến hành cái gì đã là một vòng
luẩn quẩn lớn bao quanh Bạch Nham và chưởng quầy Ly, mà càng khiến
chưởng quầy Ly khó hiểu là Vân Nhai đang định làm gì. Vì sao hắn lại dấn thân vào Huyền Tôn giáo, vì sao phải đến Đan thành, vì sao phải tìm Tế
Đống, vì sao lại làm việc đó vào lúc này?!
“Chúng ta làm thế nào bây giờ?” Đỗ Tuyền đi tới đi lui nhìn chưởng quầy Ly và Bạch Nham vài lần, hỏi.
Bạch Nham sờ sờ cằm:“Nếu không tìm thấy Thiên Khê, nếu đám người Huyền
Tôn giáo đã tự đến cửa, không bằng từ Đường Phong xem xem thần dụ kia là cái gì.”
Như chưởng quầy Ly sở liệu, Bạch Nham nhất định sẽ nhúng tay, trong lòng nàng căng thẳng, mở miệng nói:“Nếu có thể thăm dò được thì Đường Phong
đã nói từ vừa nãy rồi, ngươi có đi cũng chẳng thu hoạch được gì đâu.”
Làm thế nào mới có thể ngăn cản Bạch Nham đây?
Bạch Nham mỉm cười:“Dùng bộ dáng này đương nhiên không hỏi được gì,”
Bạch Nham vung tay áo biến trở về thành lão đạo sĩ mặc đạo bào màu
xanh,“Thế này có thể tâm sự với Đường Phong rồi.”
“Dù biến trở về bộ dáng vừa già vừa xấu này ngươi cũng không thể lập tức hiện thân trước mặt Đường Phong, vừa rồi ngươi đã nói đạo trưởng Bạch
Nham đã rời khỏi Đan thành hơn nửa tháng, nếu trở về cũng không nên
nhanh như vậy, chúng ta về nhà trước đã, việc này còn phải tiếp tục
thương nghị thật kỹ lưỡng.” Chưởng quầy Ly biết Bạch Nham sẽ không dễ
dàng buông tha, bây giờ chỉ có thể tạm thời kéo dài được bao nhiêu hay
bấy nhiêu.
Tuy nói về nhà, nhưng thừa dịp Đỗ Tuyền không để ý, chưởng quầy Ly lại
kéo Bạch Nham bước lên mây mà đi, cũng không biết là đâu, Đỗ Tuyền ngay
cả cơ hội mở miệng gọi một tiếng cũng không có. Hai người đã biến mất
khỏi nội đường tiệm quan tài.
“Ai?! Lại xảy ra chuyện gì?” Đỗ Tuyền sờ sờ đầu, thở dài đi đến đại sảnh bên ngoài nằm úp mặt xuống quầy tủ tiếp tục ngủ gà ngủ gật, chờ tiểu
nhị trở về, hắn mới có thể đóng cửa về nhà. Chưởng quầy nói, dù trời sập cũng không thể chậm trễ việc buôn bán.
Chưởng quầy Ly lại kéo Bạch Nham lên núi Lộc Đà Phong, vẫn là sơn động
lần trước Bạch Nham cởi bỏ tầng phong ấn thứ bảy cho chưởng quầy Ly.
“Có chuyện gì mà nàng phải kéo ta tới tận đây mới có thể nói?” Bạch Nham nhìn bốn phía chung quanh, vách tường trơn nhẵn cũng chẳng có gì hay mà xem, nhưng trên vách tường có vài cái lỗ nhỏ do tên Hỏa Vũ của chưởng
quầy Ly tạo thành, làm cho Bạch Nham không khỏi nhớ tới chuyện ngày ấy.
“Chẳng lẽ không phải ngươi có chuyện muốn với