
ta sao?” Chưởng quầy Ly
khoanh tay trước ngực, tìm một tảng đá lớn ngồi xuống,“Ngươi có vài
chuyện cần giải thích với ta thì phải?”
“Lai lịch của ta sao?” Bạch Nham than nhẹ, chuyện này nên nói từ đâu đây?
“Xem ra, ngươi còn chưa nghĩ ra được lý do thoái thác nhỉ.”
Bạch Nham cười có chút thê lương, nói:“Không bằng chúng ta làm giao dịch đi, ta sẽ nói cho nàng tất cả những gì nàng muốn biết, đổi lại nàng
cũng phải nói cho ta biết, ngày đó nàng đến Hồng Hồ sơn trang đã nói gì
với Thành Đàm.”
Sắc mặt chưởng quầy Ly bỗng trầm xuống, nhìn Bạch Nham chằm chằm, hơi
hơi mím môi, Bạch Nham lẳng lặng nhìn những biểu cảm nhỏ này.
“Thế nào? Không muốn sao?” Bạch Nham khẽ hỏi.
Chưởng quầy Ly yên lặng một lúc, mới đáp:“Được.”
Bạch Nham đi đến trước mặt chưởng quầy Ly, vươn tay ra.
“Làm gì vậy?”
“Sợ nàng không tin ta nói,” Bạch Nham mỉm cười,“Cho nên, dùng Thức Hồn Thuật đi. Ta sẽ không chống cự.”
Thức Hồn Thuật là một loại pháp thuật tương đối cao thâm, mặc dù không
khó học nhưng cũng không dễ sử dụng. Chỉ cần chạm vào thân thể đối
phương là được. Nếu muốn đọc thần thức của người phàm đối với chưởng
quầy Ly mà nói thì dễ như trở bàn tay. Nhưng muốn đọc thần thức của thần tiên, yêu ma thì rất khó, bởi vì Thức Hồn Thuật dễ sử dụng nhưng không
thể che dấu, nói nôm na thì giống như một tên trộm giữa ban ngày ban mặt mặc đồ đen phá cửa vào, chỉ sợ không chỉ có chủ nhà mà cả hàng xóm cũng biết. Khả năng phòng ngự tinh thần của người phàm rất yếu ớt, chỉ có
thể để người sử dụng thức hồn thuật thăm dò khắp thần thức của mình mà
không thể chống cự, cuối cùng cũng chỉ như một giấc mộng bị bóng đè mà
thôi. Nhưng thần tiên hoặc yêu ma, đạo hạnh càng cao, pháp lực càng mạnh tức năng lực phản kháng càng mạnh. Nếu người sử dụng Thức Hồn Thuật
pháp lực không bằng ngược lại còn bị tóm gáy, còn nguy hiểm đến nguyên
thần của chính mình. Giống như tên trộm mặc đồ đen kia chân trước vừa
bước vào cửa đã phát hiện chủ nhà là một người vạm vỡ cao chín thước,
còn chưa kịp phản ứng đã bị đá ra khỏi cửa. Hoặc tên trộm này mắt kém,
đi vào hoàng cung đại nội, vừa vào cửa đã bị cấm vệ quân chặt thành tám
mảnh.
Mà chưởng quầy Ly sử dụng Thức Hồn Thuật với Bạch Nham, mặc dù không
phải xông vào hoàng cung nhưng cũng không khác gì xông vào nha môn cấm
quân. Vậy chỉ có hai khả năng, hoặc là hắn thật sự không hề giấu diếm
chưởng quầy Ly, coi nàng như khách khách khí mời nàng vào, cho nàng tùy ý lục lọi đồ trong nhà mình. Hoặc là hắn đặt cạm bẫy, thừa cơ lấy mạng
chưởng quầy Ly.
Chưởng quầy Ly kinh ngạc nhìn Bạch Nham vươn tay trước mặt nàng, không kịp phản ứng xem mình nên làm như thế nào.
“Làm sao vậy?” Bạch Nham vẫn duy trì tư thế đưa tay ra hỏi.
Chưởng quầy Ly chậm rãi lắc lắc đầu, đưa tay cầm tay Bạch Nham, yên lặng niệm pháp quyết đưa nguyên thần của mình vào thần thức của Bạch Nham.
Nếu Bạch Nham thật sự muốn giết nàng, thì từ ba trăm năm trước sẽ không
cứu nàng. Huống chi trong nguyên thần của nàng còn có một tầng phong ấn
của Bạch Nham, muốn giết nàng không cần phiền toái dụ nàng sử dụng thức
hồn thuật làm gì.
Thức hồn thuật nói đơn giản chính là để nguyên thần của người làm phép
tiến vào trong thần thức của người bị làm phép, xem xét ý thức, trí nhớ
của người kia. Đối với lão quái vật không biết đã bao nhiêu tuổi như
Bạch Nham, thần thức của hắn rộng như biển, giống như một thế giới vô
biên vô hạn, có núi non cây rừng trùng điệp xanh mướt, dòng nước chảy
xiết, biển mây cũng có, tất cả ký ức của hắn đều giấu ở nơi này. Tuy
rằng Bạch Nham mở cửa dẫn đường cho chưởng quầy Ly, tùy ý nàng đi lại
trong thần thức của mình, nhưng nếu đi tìm không có mục đích, chỉ sợ
chưởng quầy Ly sẽ đánh mất chính mình trong đó.
Chưởng quầy Ly hạ quyết tâm, ý niệm duy nhất là mau chóng tìm được ký ức lúc ban đầu của Bạch Nham, xem hắn rốt cuộc là ai.
Chưởng quầy Ly cuối cùng cũng tới một nơi có rất nhiều nước, trước mắt
là đại dương mênh mông, bờ cát trắng, vách đá trùng điệp vây quanh.
“Đại ca!” Có một tiểu cô nương chạy tới, vừa chạy chậm vừa dùng tay áo
lau lung tung hai hàng nước mắt trên mặt,“Đại ca! Nhị ca cướp dạ minh
châu phụ thân tặng muội rồi!”
Tiểu cô nương lao vào trong lòng thiếu niên, hô:“Đó là quà sinh nhật phụ thân tặng muội mà!”
Cuối cùng chưởng quầy Ly cũng thấy Bạch Nham, thiếu niên kia ngũ quan
không khác Bạch Nham tuấn tú xuất sắc hiện nay là mấy, chỉ non nớt hơn
một chút.
Bạch Nham an ủi xoa xoa đầu tiểu cô nương, cười nói:“Biết rồi biết rồi,
ngoan, Doanh Chi đừng khóc, đại ca cướp về cho muội là được!”
Trên vách núi bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên khác, trong tay đang
tung một quả cầu to như cái bát, nói với Bạch Nham cùng tiểu cô nương
kia:“Phụ vương đem viên dạ minh châu lớn như vậy khắc thành đèn cho muội thật sự là quá lãng phí, nói thế nào cũng nên để huynh thưởng thức
trước đã.”
“Nhị ca!! Mau trả dạ minh châu lại cho muội!”
“Nhị đệ, đừng náo loạn.”
“Hừ! Phụ vương yêu chiều tiểu nha đầu này nhất, ngay cả đại ca huynh cũng thiên vị nó!”
Ba huynh muội vì một viên dạ minh ch